Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 8


trước sau

8.
Màn đêm buông xuống, Tạ Quyết vẫn chưa thấy quay về, Ông Cảnh Vũ còn đang suy nghĩ về tính tình của hắn, hắn cũng không nên nói chuyện với Bùi* lão thái thái lâu như vậy.

(*Raw là 裴: Bùi. Mà về sau tác giả lại ghi phủ Minh Quốc Công là nhà mẹ đẻ lão thái thái, nhà mẹ đẻ raw chương 18,19 là họ Lục 陆. Nhưng mình vẫn để theo raw nhé).

Quả nhiên, Minh Nguyệt từ bên ngoài mang chén thuốc an thai vào, đem những chuyện Phồn Tinh vừa kể cho nàng ta nói ra.

“ Mới vừa rồi Phồn Tinh đi ngang qua tiền viện, nghe được nha đầu trong viện lão thái thái nghị luận, lúc hầu gia nói chuyện với lão thái thái, không biết nói gì chọc lão thái thái tức giận, liền đuổi hầu gia đi ”

Ông Cảnh Vũ chậm rãi chải mái tóc dài, nhẹ “ừ” một tiếng, không quá để ý.

Minh Nguyệt đem khay bỏ lên bàn, lại đem chén thuốc bưng tới bàn trang điểm, kinh ngạc nói: “ Nương tử như thế nào lại không có một chút kinh ngạc? ”

Ông Cảnh Vũ buông lược xuống, tiếp nhận chén thuốc, thản nhiên: “ Cũng không có gì quá bất ngờ ”

Có lẽ Tạ Quyết từ nhỏ nhập quân doanh, cho nên dưỡng hắn thành người không chỉ nghiêm chỉnh biết kiềm chế bản thân, còn cương trực công chính.

Lão thái thái sai, đoán rằng dỗ không được hắn mới nổi giận.

Dựa vào kinh nghiệm đời trước, Tạ Quyết chọc lão thái thái mất hứng, chờ hắn rời phủ, lão thái thái sẽ đem ngụm tức này đẩy trên đầu nàng.

Trước kia yếu đuối, ở Kim Đô lại không có người bầu bạn tâm sự, nghẹn đến khổ sở. Sau này thêm vài tuổi, lúc Tạ Quyết cùng lão thái thái qua đời, nàng liền cô độc.

Trải qua nhiều lần bị lão thái thái trách móc, trong lòng nàng lúc này không có một chút dao động nào.

Cúi đầu nhìn chén thuốc an thai màu nâu, cũng không thèm nghĩ ngợi, bưng lên thổi qua sau đó tỉ tê uống.

Thời tiết oi bức, chén thuốc lại nóng, uống xuống bụng, bụng lại càng nóng hơn, lưng theo đó chảy xuống một tầng mồ hôi mỏng.

Đi phòng bên lau thân thể, Tạ Quyết cũng đã ở trong phòng, hắn eo lưng thẳng tắp ngồi tại nhuyễn tháp, lật xem sách nàng đang đọc dở.

Tạ Quyết hiển nhiên cũng vừa mới tắm qua, đã đổi sang một thân hắc y, tóc vẫn còn đọng nước, vạt áo hơi buông lỏng, hơi lộ ra lồng ng.ực rắn chắc.

Mặc dù tình ý với hắn đã sớm phai nhạt, nhưng cũng không thể phủ nhận, làn da Tạ Quyết đích thực rất đẹp, hơn nữa một thân lẫm liệt chính khí, quả thực khiến người ta không rời mắt được.

Vân huyện là nơi thâm sơn cùng cốc, khó tìm được tài tử phong lưu trác tuyệt, chưa bao giờ nhìn qua nam tử nào xuất chúng như hắn, cho nên nàng ái mộ hắn cũng không có gì kỳ quái.

Mắt Tạ Quyết rời khỏi sách, nhìn về phía thê tử, ánh mắt dừng trên người nàng, sửng sốt.

Ngừng một lát, hơi nheo mắt lại, chống lấy ánh mắt của nàng: “ Thân thể cảm thấy như nào rồi? ”

Ông Cảnh Vũ hoàn hồn, rũ mắt xuống, không để ý đến ánh mắt vừa rồi của hắn, chỉ ôn nhu trả lời: “ Tốt hơn nhiều rồi, nhưng đại phu nói tận lực nghỉ ngơi, vậy nên thiếp lên giường nghỉ ngơi trước, chàng cũng nghỉ sớm chút ”


Nói xong khẽ cúi người, từ bên cạnh hắn chậm rãi đi qua, tiến đến bên giường.

Tuy không biết Tạ Quyết nhìn gì, nhưng ánh mắt hắn dừng trên người nàng, giống như đang quan sát.

Ông Cảnh Vũ lòng hơi thắt lại, tâm hoài nghi hắn có phải nhìn ra manh mối gì không?

Nàng không muốn để người khác biết chuyện này, nếu để người khác biết, sợ rằng sẽ xem nàng thành yêu ma quỷ quái rồi châm một ngọn đuốc thêu cháy nàng.

Bất an trở lại giường, đem màn che buông xuống, nhẹ giọng nói: “ Thiếp liền nghỉ ngơi trước ”

Dứt lời liền nằm xuống.

Tạ Quyết khép lại cuốn sách, nhìn về phía bóng lưng sau màn che, híp mắt lại.

Cứ cảm thấy, thê tử có nhiều chỗ không giống trước.

Lúc đi qua, vòng eo tinh tế chậm rãi đong đưa, mông cũng theo đó lay động nhẹ, giống như nhiều thêm mấy phần phong tình...

Tạ Quyết chợt chau mày, ngay lập tức thu lại những tâm tư kia, cũng theo đó đứng dậy đi đến bên giường, vén màn lên nằm xuống.

Hai người ở giữa cách nhau một khoảng, Ông Cảnh Vũ vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn truyền ra.

Nhưng người phía sau đối với nàng mà nói là đã chết nhiều năm, cho nên chẳng sợ sức nóng của hơi thở, nàng lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, có chút hơi doạ người.

Yên tĩnh một lúc, sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp hùng hậu: “ Sáng hôm đó, vì sao bỗng nhiên lại cắn ta? ”

Nên đến vẫn phải đến, nàng đã sớm biết hắn sẽ hỏi, nên sớm đã tìm xong lý do thoái thác.

“ Gặp ác mộng, cho rằng vẫn chưa tỉnh ”

Tạ Quyết nhíu mày: “ Đem ta mộng thành gì? ”

Ông Cảnh Vũ nghĩ nghĩ, trả lời: “ Thiếp mơ thấy phu quân biến thành mãnh thú ăn thịt người, doạ thiếp sợ, nhất thời lúc tỉnh không phân biệt được đâu là thực đâu là mộng, lại nghĩ tới phu quân cũng cắn thiếp vài cái, thiếp liền không muốn chịu thiệt thòi ”

Sớm biết không phải là mộng, nàng lúc đó hẳn nên cắn thêm vài cái.

Chuyện của Anh Nương bây giờ cũng không thể hỏi, ai mà biết được vài năm sau hắn có lấy lý do đó dẫn người vào phủ hay không, hiện tại hỏi chỉ khiến hắn sinh nghi.

Vướng mắc kia không chỉ đeo bám nàng kiếp trước, mà còn qua cả kiếp này.

Chỉ có thể đợi đem hài tử sinh ra, lại âm thầm phái người đi điều tra.


Hắn nếu không mở miệng nói, thì để chính nàng đi tìm.

Tạ Quyết nghe vậy, mày nhăn thành một khối, hắn vậy mà giống mãnh thú ăn thịt người?

Nhưng tóm lại không thể tiếp hỏi, một lát sau hắn nói: “ Y phục hôm nay của nàng... ”

Nói được một nửa, cũng không có nói nữa.

Ông Cảnh Vũ đang đưa lưng về phía hắn có chút nhăn mày, y phục nàng làm sao?

Không hiểu cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện y phục mặc chưa có đủ tốt, vạt áo nửa mở ra, cái yếm đỏ mận hơi lộ...

Ông Cảnh Vũ sống một mình năm năm, cùng hắn làm phu thê mấy năm, hắn mỗi lần tòng quân trở về, chuyện phòng the không có tiết chế, nàng cũng đã sớm không còn ngượng ngùng.

Đang muốn chỉnh vạt áo lại, nhưng chỉnh được một nửa lại cảm thấy không cần thiết.

Hắn lúc còn sống, trời nóng nực cũng là thẳng thừng đem áo đều cởi ra, để trần đi ngủ. Hơn nữa hắn trong nửa năm thành thân cực nghiêm túc đứng đắn, thậm chí cũng không có nhiều thủ đoạn. Nhưng về sau, không biết từ đâu học được một đống thứ, mỗi lần trở về đều hành hạ nàng.

Hắn cũng không  đứng đắn, mắc mớ gì nàng phải đoan trang?

Lại nói, hiện tại nàng có thai, không sợ phải làm chuyện đó với hắn, thời tiết nóng bức, nàng không cần vì hắn nói một câu đem bản thân mặc đến kín mít.

Tùy ý kéo vạt áo ra, sau đó hỏi: “ Phu quân khi nào thì về quân doanh? «

“ Sáng mai liền trở về ”

Tạ Quyết mới được bổ nhiệm, còn chưa tới ngày hưu mộc*, sáng mai liền phải trở về quân doanh.

(*Hưu mộc: Ngày nghỉ).

Nghĩ tới việc chỉ cần ngủ với hắn một đêm, Ông Cảnh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Quyết không phải người nói nhiều, lại không có đề tài để nói chuyện tiếp, cả hai trầm mặc thật lâu.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Ông Cảnh Vũ khó khăn lắm mới buồn ngủ, nhưng lúc

này Tạ Quyết lại hỏi: “ Lúc trước vì sao không nói ta biết chuyện Dương bà mụ cùng Lý bà mụ cố ý gây khó dễ nàng? ”

Ông Cảnh Vũ âm thầm buồn bực, đời trước hắn cũng đâu có hỏi lời như vậy?

Nhớ lại một lát, một chút ấn tượng cũng không có.


Ngáp một cái, trong lòng không còn kiên nhẫn, nhưng vẫn trả lời: “ Chàng mới về hầu phủ, công việc bộn bề, thiếp không dám quấy rầy chàng ”

“ Sau này có chuyện gì cứ nói thẳng với ta ”. Hắn thản nhiên nói.

Ông Cảnh Vũ “ừ” một tiếng, ngược lại không quá để ý.

Hắn một tháng ở lại phủ được mấy ngày, nói cho hắn thì được lợi gì?

“ Thiếp buồn ngủ, nếu chàng không còn chuyện gì, thiếp liền ngủ trước ”

“ Được ”

Ông Cảnh Vũ hai mắt nhắm lại, âm thầm thở dài.

Bóng đêm dần dần bao phủ, ngoài trời ánh trăng sáng trong vắt.

Tạ Quyết tuy nhắm hai mắt nhưng vẫn chưa có ngủ, mơ hồ cảm giác được người bên cạnh ngủ không yên giấc, đang ngủ lại thở dài vài tiếng, sau đó lật thân nằm nghiêng về phía hắn.

Tạ Quyết mở hai mắt, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh, mắt tối sầm lại.

Y phục mở rộng, cái yếm hồng mận lộ ra, rơi vào trong mắt hắn là một mảng da thịt tuyết trắng, ngực vốn đ.ẫy đà cao ngất vì nàng nằm nghiêm mà tạo thành một khe hõm sâu, cực kỳ k1ch thích thị giác.

Tạ Quyết yết hầu khẽ lăn, thu hồi tầm mắt, xoay người đưa lưng về phía nàng.

Đối với thê tử hôm nay, Tạ Quyết sinh ra một chút ảo giác cảm thấy không đúng.

Tạ Quyết đêm nay giống như cảm thấy thê tử nhiều thêm mấy phần phong tình.

Có lẽ là ảo giác.

Cũng có thể do thời tiết nóng bức, hoặc cấm dục lâu ngày, nhớ tới hình ảnh mãnh liệt kia, cơ thể khô nóng, mãi cũng không ngủ được.

Tạ Quyết đứng dậy đi ra ngoài phòng, đến hậu viện ngâm nước lạnh.

*

Ông Cảnh Vũ hãm sâu trong mộng.

Trong mộng cảnh, trong rừng tràn ngập sương mù dày đặc, đêm tối không trăng, âm thanh đầy quỷ dị. Nàng xách theo đèn lồng thấp thỏm đi vào rừng, lúc nàng đi đến, quạ trên cây bay toán loạn bốn phía.

Nàng không biết bản thân muốn đi đâu, chỉ biết đi một lúc, liền tới một ngôi mộ.

Nàng không biết lấy lá gan từ đâu ra, chậm rãi lại gần bia mộ, xách đèn hướng phía mộ đi tới.

Trên bia mộ phát ra ánh sáng, dòng chữ Vĩnh Ninh Hầu Tạ Quyết lộ ra rơi vào mắt nàng, đồng tử đột nhiên co rút.

Âm phong xẹt qua, sống lưng phát lạnh, nàng giống như cảm thấy có người đang nhìn mình, lưng bắt đầu chảy một tầng mồ hôi.

Là ai, ai đang nhìn nàng?


“ A Vũ... ”

Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên, cách nàng gần trong gang tấc.

Ông Cảnh Vũ xoay người lại, chỉ thấy sương mù dày đặc dần tản ra, một bóng người xuất hiện đứng trong rừng.

Cả người phát lạnh, nàng run giọng hỏi: “ Ngươi là ai? ”

Người kia không có trả lời, bỗng nhiên một cỗ âm phong thổi bay cành lá khô, bay đến phía nàng. Chờ nàng mở mắt mắt ra lần nữa, trước mắt không còn thấy bóng người.

Bỗng nhiên sau lưng truyền đến âm thanh: “ A Vũ ”

Nàng giật mình xoay người lại, chỉ thấy phần mộ của Tạ Quyết phát ra ánh sáng xanh, một làn khói bốc lên từ mộ, một bóng người từ phía sau bia mộ xuất hiện.

Tại ánh sáng xanh đó, nàng nhìn thấy một khuôn mặt vừa trắng vừa xanh, khuôn mặt Tạ Quyết lộ ra!

Trong cơn sợ hãi, Ông Cảnh Vũ từ trong mộng bừng tỉnh, nhưng khi mở mắt, gương mặt xanh trắng trong mộng kia vẫn còn lưu lại, sợ hãi từ trong cổ họng hét thất thanh lên.

“ A! ”

Thanh âm không lớn, nhưng trong đêm hôm tĩnh lặng này lại đặc biệt rõ ràng.

Tiếng hét đầy sợ hãi từ phòng chính truyền ra, toàn bộ hạ nhân trong Trử Ngọc Uyển đều bừng tỉnh, vội vàng mặc y phục đốt đèn rời khỏi phòng xem xét tình hình.

Tạ Quyết vừa từ hậu viện tắm rửa trở lại, giống như phát giác ra thê tử gặp ác mộng, liền tính toán gọi nàng dậy.

Nhưng ai ngờ vừa mở mắt, nàng dường như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, hai mắt trợn trừng, sợ tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, ướt một khoảng tóc mai.

Tạ Quyết sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, giọng nói xưa nay vốn trầm ổn bây giờ nhiều thêm mấy phần gấp gáp: “ A Vũ, là ta! ”

Ông Cảnh Vũ ôm chặt chăn, hai mắt trừng lớn sợ hãi nhìn người trước mặt, nháy mắt không phân biệt được bây giờ là năm nào, chỉ nhớ được Tạ Quyết đã chết.

Chỉ nhớ rõ tự tay nàng lau thi thể cho hắn, tự tay làm y khâm* cho hắn, tự tay thay cho hắn.

(* trích trong câu nói “quan quách y khâm” 棺椁衣衾 : ý nói là áo quan, quách và khăn áo liệm. Ở đây có thể hiểu là áo quan hoặc chăn đắp cho người chết ).

Thậm chí còn tận mắt thấy hắn hoả táng, nhưng vì sao...

Ngoài phòng lúc này thanh âm Minh Nguyệt vọng vào: “ Nương tử, ngài có sao không? ”

Ông Cảnh Vũ nghe được thanh âm của Minh Nguyệt, ý thức đột nhiên bị kéo khỏi kiếp trước, phản ứng lại bản thân vừa gặp ác mộng.

Ước chừng là do kinh hãi, nháy mắt bụng liền cảm thấy quặn đau.

Ông Cảnh Vũ bỗng nhiên ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt nhìn Tạ Quyết, môi run rẩy nói: “ Thiếp đau bụng, hài, hài tử... ”

Tạ Quyết chớp mắt liền hiểu được nàng động thai khí, sắc mặt chợt tắt, bỗng nhiên hướng cửa hô lớn: “ Nhanh, nhanh đi thỉnh đại phu! ”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện