Khoảng mười gã đàn ông vạm vỡ chặn ở cửa sảnh tiệc, chật kín lối ra, đám người đó ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, vest đen tri thức, có điều thứ trên tay lại khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.
Dao phay gần nửa mét lóe sáng lấp lánh, toàn bộ đều mài sắc bén, người cầm một con dao như vậy.
“Chính là hắn, bắt thằng nhãi đó lại cho tao, còn cả người phụ nữ bên cạnh hắn nữa”, gã đàn ông ra lệnh, sau đó mấy tên đàn em của hắn đi về phía Trương Khôi.
“Anh bạn, đợi chút, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”, Lý Lương ngăn lại, hỏi thăm.
“Hiểu lầm? Mẹ kiếp, đầu ông đây đã bị hắn đánh vỡ rồi, còn hiểu lầm cái quái gì nữa!”, gã đàn ông mắng nhiếc, chửi bới thô tục.
“Đầu ư?”, Lý Lương liếc nhìn, tay phải của gã đàn ông vẫn luôn dùng khăn tay che đầu, có lẽ hắn chính là người bị hại mà vừa nãy Trương Khôi nói, giờ đã tìm đến tận cửa.
Không hay rồi!
“Nhóc con có bản lĩnh đấy, ngay cả anh Phong của bọn tao mà mày cũng dám đánh, cũng chỉ có ở Tân Hải này thôi, chứ ở Liên Châu không có mấy người có lá gan này đâu”, trong số đám đàn ông vạm vỡ dẫn đầu, một người cười khẩy nói.
“Đại ca?”
Những người khác trong bàn cũng cảm thấy lần này Trương Khôi gây chuyện lớn rồi, có vài người thông minh đã lui ra hai bên không chút dấu vết.
“Làm sao đây?”, nhìn mấy người ép lại gần, Khương Diễm Diễm sợ hãi nắm lấy tay bạn trai, hy vọng tìm được chút an ủi.
Thế nhưng trong lúc nắm lấy, Khương Diễm Diễm phát hiện bàn tay Trương Khôi đã đầm đìa mồ hôi.
“Các người là xã hội đen à?”, Trương Khôi đứng dậy, chắp tay nói: “Tôi là Trương Khôi, ở chỗ này tôi cũng có quen biết với vài người”.
“Mày họ Trương hả?”, gã đàn ông vạm vỡ dẫn đầu sững sờ, mở điện thoại lục xem một lúc, dường như đang xác nhận gì đó, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt tàn ác.
“Tao còn tưởng mày là người nhà họ Trương cơ đấy… Xã hội đen ư? Mày đùa sao? Bọn tao là người đứng đắn, đừng bêu xấu như thế chứ”, sắc mặt gã đàn ông u ám, trầm giọng nói.
Bốp!
Hắn vung tay lên, giáng mạnh một bạt tai đau điếng vào mặt Trương Khôi.
Trương Khôi lảo đảo, suýt nữa không đứng vững, toàn bộ má phải sưng tấy trong nháy mắt.
Mắt đã ứ máu.
“Á!”, Khương Diễm Diễm hét lên, bị dọa sợ chết khiếp.
“Khụ khụ…”, Trương Khôi muốn nói gì đó, nhưng thứ nghênh đón hắn lại là mấy bạt tai liên tiếp.
“Anh Phong của bọn tao không phải xã hội đen gì cả, là nhà doanh nghiệp trung thực đứng đắn, bọn tao đều là người làm nghề chính đáng, mày hiểu không?”, gã đàn ông đánh đến mức đầu óc Trương Khôi choáng váng, không có sức đánh trả.
“Phiền nhất là có người nói trắng đen gì đó, có ý nghĩa không, mọi người còn có thể làm bạn sao?”
“Tao nói cho mày biết, bây giờ đã là xã hội hài hòa rồi!”
Gã đàn ông vừa lải nhải, vừa tát Trương Khôi thêm một bạt tai.
Đám người có mặt không ai dám bước lên khuyên can, suy cho cùng dao phay trên tay của đối phương quá mức dọa người.
“Lý Lương, mau đến giúp đỡ đi!”, Khương Diễm Diễm khóc nức nở nói.
“Anh Phong là người ở Liên Châu sao?”, Lý Lương vội nói với anh Phong ở bên cạnh: “Thật ra, tôi cũng có quen biết vài nhân vật có máu mặt ở Tân Hải”.
“Có máu mặt, mày là cái thá gì?”, anh Phong liếc xéo Lý Lương.
“Anh bạn, bố tôi là Giám đốc Sở Giáo dục, cũng coi như là bạn bè với quản lý sảnh tiệc của khách sạn này, nếu làm lớn chuyện, bên phía khách sạn ra mặt, e là các anh…”, Lý Lương cố gắng nói một cách giữ thể diện.
“Quen quản lý sảnh tiệc sao? E là mày khiến người khác cười rụng răng rồi đấy, Lưu Thuận Phong tao ra ngoài lăn lộn nhiều năm như thế, lần đầu tiên nghe nói quen biết một quản lý sảnh tiệc thì gọi là có máu mặt, ha ha!”, gã đàn ông tự xưng là Lưu Thuận Phong cười gằn, nói.
“Đợi đã, anh là Lưu…Thuận Phong ư?”
Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân của Lý Lương xông lên tới não.
Ông chủ của công ty trách nhiệm hữu hạn công thương nghiệp Thuận Phong ở Liên Châu, mặc dù phần lớn người bên Tân Hải không biết, nhưng Lý Lương lại rất rõ tầm quan trọng trong đó.
Lần này, chọc phải phiền phức lớn rồi!
“Bỏ đi, tao cũng không muốn làm lớn chuyện, đưa bạn gái của hắn lên tầng cho tao, thằng ranh này thì đánh gần chết là được rồi”, Lưu Thuận Phong dặn dò.
Khương Diễm Diễm nghe câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lý Lương cũng không khá hơn chút nào, có lẽ trong mắt người bình thường, bối cảnh gia thế của Lý Lương đã đủ ưu tú, nhưng so với những gia tộc giàu có thật sự thì hắn vẫn không đáng nhắc tới.
Nhất là bây giờ, ngay cả người đã từng là anh em cũng không bảo vệ được,