Lưu Thuận Phong vừa giận vừa buồn cười.
Lâu lắm rồi mới gặp một thằng nhóc không biết trời cao đất dày như vậy.
Không, phải là kẻ ngốc mới đúng.
“Cậu đưa bọn họ đi trước đi”, Sở Hạo Vũ nói với Hoàng Mộng Đình.
Hoàng Mộng Đình vẫn muốn ở lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Sở Hạo Vũ, cô ta lập tức không thể phản kháng.
Người trong sảnh tiệc nghe thấy Sở Hạo Vũ nói vậy, liền nhao nhao lao về phía cửa, Lưu Thuận Phong cũng không ngăn cản, đầu óc hắn không có vấn đề, dù sao thì hắn và đám người kia không thù không oán, cũng không nên làm khó bọn họ.
Trong chốc lát, trong sảnh tiệc chỉ còn lại đám người Lý Mộc Uyển.
“Sở Hạo Vũ, anh…” Lý Mộc Uyển run rẩy nói.
“Cô đi trước đi, dù sao mọi người cũng là bạn học”, Sở Hạo Vũ dứt khoát nói, rồi đi đến bên cạnh Lý Mộc Uyển.
Bốp! Bốp!
Anh vung tay lên, hai cái tát giáng thẳng xuống mặt hai gã đàn ông vạm vỡ đang kéo tay Lý Mộc Uyển.
Hai gã đàn ông vạm vỡ kia bay lên không trung, sau đó rơi mạnh xuống bàn ăn bên cạnh.
“Ôi”, hai người kêu lên đau đớn, có vẻ như không thể dậy nổi nữa.
“Ồ, là người luyện võ sao?”, Lưu Thuận Phong hít sâu một hơi.
Những vệ sĩ có thể ở bên cạnh hắn, đều là những cao thủ được lựa chọn kỹ càng, thậm chí có một số người còn là lính đặc chủng trong quân đội, vậy mà không ngờ thoáng cái đã bị đối phương hạ gục hai người.
“Đi đi!”, Sở Hạo Vũ lớn tiếng nói, giọng điệu rất dứt khoát.
“Cảm ơn anh, Sở Hạo Vũ”, Lý Mộc Uyển cúi đầu, không biết là bởi vì lo lắng hay vì lý do gì mà mặt thoáng đỏ ửng.
Dường như có thứ gì đó dấy lên trong tim Lý Mộc Uyển.
Trong mắt cô ta, người đàn ông tên Sở Hạo Vũ này vừa lạ vừa quen.
“Này người anh em Sở Hạo Vũ, hôm nay tao nể mặt mày nên sẽ tha cho những người này.
Nhưng nếu mày đã muốn gánh vác chuyện này thì đừng hòng rời đi”, Lưu Thuận Phong không hề ngăn cản mấy người rời đi cuối cùng.
“Nếu tôi muốn đi thì không ai ở đây có thể cản nổi”, mặt Sở Hạo Vũ không cảm xúc nói.
“Nực cười”, Lưu Thuận Phong lắc đầu.
Hắn có hơn mười tên đàn em, ai cũng có thực lực một chọi mười, còn Sở Hạo Vũ chỉ có tay không.
Theo hắn thấy, cho dù Sở Hạo Vũ là người luyện võ, thì lúc nãy cũng chỉ là đánh lén mà thôi.
Lưu Thuận Phong vẫn tôn trọng người đàn ông như Sở Hạo Vũ, ít nhất thì Sở Hạo Vũ dám đứng trước mặt một người phụ nữ, bảo vệ cô ta, chứ không phải con rùa rụt cổ.
“Lên!”, Lưu Thuận Phong ra lệnh.
Tôn trọng là tôn trọng, nhưng không có nghĩa là thay đổi giới hạn xử lý chuyện này.
Nếu Sở Hạo Vũ dám gánh vác chuyện này thì cũng phải trả giá xứng đáng.
Bằng không sau này Lưu Thuận Phong hắn chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao.
Chỉ cần đủ dũng khí thì có thể khiến người ta sợ mất mật, sau đó tùy ý giày vò.
Cùng với mệnh lệnh của Lưu Thuận Phong, đàn em của hắn giờ con dao phay trong tay lên, chém về phía Sở Hạo Vũ.
Bỗng chốc, những con dao lóe lên tia sáng.
Nhưng điều khiến Lưu Thuận Phong không ngờ tới là sau đó không hề có cảnh tượng đẫm máu xảy ra.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh của lưỡi dao bị bẻ gãy vang lên vô cùng chói tai.
Âm thanh được tạo ra gần như cùng một lúc.
Dao đứt gãy rơi xuống đất ở khắp mọi nơi.
“Gãy rồi sao?”, có người nhìn con dao bị gãy với vẻ không tin.
Con dao này có thể chặt đứt đùi bò chỉ bằng một nhát, sao có thể...!
Đàn em của Lưu Thuận Phong nhìn Sở Hạo Vũ với vẻ kinh hãi.
Tay phải Sở Hạo Vũ cầm nửa con dao chơi đùa tung hứng, khóe miệng nở nụ cười thích thú.
“Các người chỉ biết chơi loại vũ khí lạnh này thôi à? Không có gì tiên tiến hơn sao?”, Sở Hạo Vũ vứt mảnh dao trong tay xuống, nở nụ cười chế giễu nhìn xung quanh.
...!
Lý Mộc Uyển đi cùng đám người Khương Diễm Diễm xuống tầng.
“Làm sao bây giờ, Sở Hạo Vũ vẫn còn ở bên trên!”, Khương Diễm Diễm mếu máo nói.
Tốt xấu gì cũng là bạn học, hơn nữa Sở Hạo Vũ còn ra mặt giúp mấy người bọn họ, về tình về lý thì bọn họ không nên để Sở Hạo Vũ một mình ở đó.
Lý Lương không nói gì.
Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện hắn có thể kiểm soát, bố hắn chỉ là một Giám đốc Sở Giáo dục nhỏ bé, thậm chí còn không bằng một góc của Lưu Thuận