Editor: TLMT
Beta: Sói
*******************
Tôi không tài nào nghĩ ra, hơn nữa sau thời gian dài trải qua những chuyện kỳ quái, lý trí của tôi càng thêm khẳng định rằng: Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp.
Tôi kết nối điện thoại với máy tính, tra địa chỉ ip của Ánh Mặt Trời, ai ngờ lại phát hiện ra vị trí của cậu ta không phải ở địa chị mà cậu ta nói, mà đang ở huyện Ban Qua.
Tôi bình tĩnh đóng giao diện tìm kiếm, sau đó điềm tĩnh lấy điện thoại ra lướt xem danh bạ.
Trong danh bạ có hai số điện thoại của Tịnh Phác, theo thứ tự là "Đạo trưởng của tôi" và "Tịnh Phác đạo trưởng".
Dãy số trước là do chính Tịnh Phác nói với tôi mấy ngày trước, hắn nói hắn đổi số điện thoại rồi tự mình thêm một số mới cho tôi.
Mấy hôm nay hắn vẫn luôn dùng số này liên lạc với tôi.
Tôi xoay người nói với Lương Triết: "Tiểu Triết, cậu cho tôi mượn điện thoại cậu gọi điện được không?"
Nghe tôi xưng hô sến sẩm như thế, Lương Triết bèn bước đến, cậu ta không hỏi tôi gọi cho ai mà trực tiếp lấy điện thoại ra, mở khóa đưa cho tôi, Lương Triết bĩu môi: "Anh Mục, chỉ khi nào có chuyện nhờ đến tôi mới gọi tôi thân thiết như vậy."
Tôi nói cảm ơn với Lương Triết rồi ấn số điện thoại của "Tịnh Phác đạo trưởng", điện thoại reo lên hai tiếng đã kết nối với bên kia, tôi thở một hơi nhẹ nhõm, nói: "Là tôi, Mục Tinh."
"Cảnh sát Tiểu Mục."
Âm thanh của cậu ta nghe qua loa điện thoại có vẻ khá thoải mái, dường như còn mang theo ý cười, rất có sức cuốn hút.
Bất giác tôi thả lỏng tâm trạng một chút: "Đạo trưởng."
"Sao vậy?"
Tôi nói: "Hình như tôi gặp chút chuyện rồi."
Tịnh Phác ngưng cười, ngay lập tức nghiêm túc hẳn: "Anh nói đi."
Tôi không kể cụ thể mọi chuyện cho Tịnh Phác nghe mà chỉ mập mờ nói: "Nói chuyện điện thoại không rõ ràng được, hy vọng cậu có thể đến đây một chuyến."
Nghe tôi nói xong, Tịnh Phác cũng không chần chừ, hắn lập tức trả lời: "Được rồi, tôi chuẩn bị luôn, nhưng có thể ngày mai tôi mới đến."
Tôi đáp: "Ừ."
Tịnh Phác hỏi: "Giờ anh đang ở cục cảnh sát sao? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không?"
Tôi đáp: "Đúng vậy.
Cậu không phải lo lắng, chỉ là có một chuyện tôi không chắc chắn, có khả năng chỉ là trùng hợp thôi, cậu tới đây một chuyến để xem có đúng như tôi đoán không là được."
"Cảnh sát Tiểu Mục." Tịnh Phác ngắt lời tôi: "Có thể có chuyện trùng hợp, nhưng tôi không tin sự trùng hợp đó sẽ xảy ra với anh."
Tôi híp mắt, nói: "Cậu đang nói vận may của tôi quá tệ sao?"
Tôi cũng có thể là linh kiện quý giá, quan trọng trong SSR đấy!
Tịnh Phác nói: "Trước đây tôi từng nói rồi, những việc anh trải qua gần đây có liên quan đến ngày sinh tháng đẻ chứ cũng không phải chỉ vì vận khí thôi đâu."
Quả thật hắn đã từng nói rất nhiều lần, nhưng trước đây tôi cũng không để trong lòng, hôm nay đột nhiên tôi lại lắm miệng hỏi một câu: "Ngày sinh tháng đẻ của tôi làm sao vậy?"
Lần này ngược lại Tịnh Phác không chịu nói thêm: "Nói ra thì cũng dài dòng...!Giờ tôi lười nói."
"..."
Tôi bất đắc dĩ đáp: "Tôi ở cục cảnh sát chờ cậu, hôm nay hoặc ngày mai, khi nào cậu tới thì đi thẳng vào là được."
Tịnh Phác ừ một tiếng tiếng, tôi định tắt cuộc gọi, lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Tịnh Phác từ loa điện thoại.
Tôi lắm miệng hỏi một câu: "Cười cái gì?"
Tịnh Phác nói: "Lần này có chuyện anh nghĩ đến tôi chứ không phải tự mình giải quyết.
Tôi cảm thấy rất vui."
...!Tôi run run tay tắt máy.
Tịnh Phác đạo trưởng, buồn nôn, thật quá buồn nôn.
***
Tan ca hôm ấy, tôi đứng trước cửa nhà, cầm chìa khóa do dự chừng mười phút mới dứt khoát mở cửa.
Tịnh Phác đã chờ sẵn ở gần cửa, hắn đưa mắt nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười cổ quái: "Tôi đang nghĩ khi nào thì anh sẽ vào nhà."
Tôi cười nói: "Chỉ đứng ở hành lang một lúc thôi, hít thở không khí một chút cho thoải mái."
Đây chỉ là một lời nói dối.
Căn nhà tôi thuê có hành lang năm này qua năm khác không mở một cửa sổ nhỏ, lấy đâu ra không khí trong lành mà hít thở.
Cũng may Tịnh Phác không hỏi nhiều mà chỉ nghiêng người để tôi đi vào bên trong.
Tôi cởi giày ra, nghe Tịnh Phác hỏi: "Sao hôm nay anh không trả lời tin nhắn của tôi?"
Link: https://truyen4u.net/author/Van_Tuyet_Cac
Tôi nói: "80% là cậu lại bảo tôi mua thêm vật sắc nhọn, trong nhà tôi đã có nhiều quá rồi, vậy nên cho dù cậu muốn làm gì thì trước hết cứ tạm sử dụng nhiêu đó đi, chờ tháng sau có lương tôi sẽ mua thêm cho cậu."
Có thể do giọng tôi hơi lạ, Tịnh Phác đột ngột gọi tên tôi: "Mục Tinh."
Tôi cúi đầu không nhìn hắn ta, Tịnh Phác hỏi: "Hôm nay anh về nhà cũng không thèm nhìn tôi, do tôi làm chuyện gì để anh giận sao?"
Tôi cười đáp: "Làm gì có, sao tôi lại giận cậu chứ?"
Giọng hắn trầm xuống: "Ngẩng đầu."
Lòng tôi chùng xuống, không biết phải làm gì mà ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Tịnh Phác.
Tịnh Phác hỏi: "Hôm nay anh còn liên lạc với người khác phải không?"
Quả nhiên...
Tôi cười gượng: "Làm sao thế? Cậu cứ như là bạn trai tra xét không bằng.
Yên tâm đi, cậu vẫn là cún tôi yêu nhất."
Tịnh Phác trầm mặc một lúc, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm tôi rất lâu, dường như là muốn biết rõ tôi đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, vì không tra ra được gì nên Tịnh Phác đành chậm rãi lui ra sau một bước: "Không có gì, anh đi tắm rửa đi."
Vào phòng tắm, tôi định mở nước để đứng tắm dưới vòi sen.
Khi nhìn sang tìm khăn lau người, mắt tôi đột nhiên không tài nào dời khỏi con dao rọc giấy bắt mắt đặt gần bồn nước.
Tôi nhớ lại, đêm qua, trong lúc ngủ sâu tôi đã nghe được vài lời, dường như những lời này