Không biết hiện tại tôi đã trở thành bộ dạng thế nào nữa, có lẽ là hoang mang, bất lực hoặc là sợ hãi chăng?
Tịnh Phác kéo cái ghế dựa đến ngồi cạnh tôi, mềm mỏng hỏi: "Mục Tinh, có chuyện gì vậy, anh nói từ từ thôi."
Tôi đặt câu hỏi với Tịnh Phác trước: "Sau lần chúng ta ăn cơm cùng nhau, có phải cậu đã lập tức lên xe trở về núi không?"
Tịnh Phác gật đầu: "Không sai."
Quả nhiên...!Quả nhiên, Tịnh Phác ở cùng tôi mấy ngày nay là giả.
Trên gương mặt lão Lư hiện lên phần lo lắng: "Chúng tôi đều thấy hai ngày nay cậu có gì đó không đúng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi chỉ có thể lắc đầu.
Tịnh Phác nhìn tôi đánh giá trong chốc lát, vẻ mặt dường như đã sáng tỏ được điều gì.
Hắn quay sang đối diện lão Lư nói vài câu, lão Lư bèn đưa tôi đến phòng chờ của người dân.
Đến nơi, Tịnh Phác đóng cửa lại, sau đó lấy ra một lá bùa từ trong tay đạo bào.
Hắn đi đến bình lọc nước rót một ly nước rồi làm vài động tác, lá bùa trong tay hắn liền bốc cháy dữ dội.
Lá bùa bị đốt thành tro, tro tàn rơi vào trong ly nước.
Tịnh Phác đưa ly nước cho tôi uống, sau đó bảo tôi nhắm hai mắt lại.
Tôi nhắm mắt lại theo lời hắn, trước mắt liền hóa thành màu đen đặc.
Tịnh Phác đặt ngón tay lên trán tôi, tay hắn lướt nhẹ qua trước ngực và sau lưng tôi.
Động tác này khiến tôi nhớ đến những tình tiết truyền công trong mấy bộ tiểu thuyết võ hiệp, thế là tôi bỗng cảm thấy buồn cười, song cơ mặt còn chưa cử động, Tịnh Phác đã như biết tôi đang nghĩ gì mà dùng ngón tay điểm lên giữa mày của tôi, hắn cười nói: "Tập trung."
Miệng hắn bắt đầu niệm chú, Tịnh Phác bắt đầu ngâm, cứ bốn chữ thì ngắt câu một lần.
Tôi chỉ có thể nghe rõ câu cuối cùng: "...!Vong thần diệt hình, biết tên họ ta? Cấp tóc bắt được, không được lâu đình."
Cuối cùng chốt một câu giống mọi lần, "Cấp tốc nghe lệnh".
Tịnh Phác còn chưa nói xong, tôi đã cảm giác cơ thể mình có điều khác thường.
Dường như cổ họng đột nhiên được buông lỏng, tôi hít vào thở ra thật sâu, cảm thấy như đã rất lâu mình không hít thở.
Tôi mở mắt, Tịnh Phác hơi khom lưng xuống, tay chống lên đầu gối, hắn nhìn thẳng vào tôi: "Thế nào?"
Tôi có phần không khống chế được hành động của mình, vừa liên tục gật đầu vừa ngây ngốc cười lớn, Tịnh Phác cũng cười khúc khích theo: "Anh thật ngốc."
Trong tủ nhỏ ở phòng khách có một cái gương nhỏ, tôi lấy cái gương kia ra nhìn thử.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của mình, tôi không khỏi hoảng sợ.
Người trong gương vô cùng tiều tụy, vẻ mặt uể oải mệt mỏi.
Hốc mắt trũng sâu, xung quanh mắt đen đến lợi hãi, dường như đã rất lâu không ngủ đủ giấc.
Mấy ngày nay tôi vẫn chưa thể thật sự nhìn rõ gương mặt của mình, chẳng trách sao lão Lư và Lương Triết lại luôn tỏ ra lo lắng cho tôi như vậy, thì ra bản thân tôi đã biến thành bộ dạng đáng sợ thế này.
Tôi và Tịnh Phác cùng nhau ra ngoài, đúng lúc lão Lư đi lên.
Thấy tôi, lão khẩn trương hỏi: "Ổn chưa?"
Nghĩ đến mấy ngày nay lão Lư và Lương Triết vẫn luôn cố gắng chọc tôi cười để tôi vui vẻ, thậm chí vừa rồi lão Lư còn cố ý đến chỗ tôi nói chuyện, tôi thầm cảm động.
Tôi gật đầu với lão: "Thưa sếp, tôi không sao rồi."
Chúng tôi trở về văn phòng, ba người ngồi vây quanh thành một vòng không lớn cũng không nhỏ.
Bỗng nhiên tôi chợt nghĩ đến, mọi chuyện bắt đầu từ khi Lương Triết kể chuyện của cậu bạn nhỏ tuổi hơn cùng trường cho tôi nghe.
Chờ tôi thuật lại mọi chuyện xong, Tịnh Phác nói: "Vậy là, anh đang nghi ngờ cậu bạn nhỏ cùng trường của Lương Triết đã qua đời kia là một người với người lần trước liên hệ với anh, cầu xin anh giúp đỡ qua mạng phải không?"
Tôi đáp: "Đúng vậy, tên họ cũng giống nhau, hơn nữa địa điểm tôi điều tra được cũng rất kỳ lạ." Tôi chuyển đề tài lên Tịnh Phác: "Lần trước đạo trưởng cũng nói những chuyện thế này nếu xảy ra trên người tôi thì dường như đều không phải trùng hợp."
Lão Lư nhíu mày suy nghĩ, Tịnh Phác trầm ngâm: "Chuyện này còn cần điều tra thêm mới có thể chắc chắn được, nhưng cũng không khó lắm đâu."
Tôi gật đầu, nói tiếp vấn đề thứ hai: "Đạo trưởng, hiện tại ở nhà tôi đang có quỷ."
Gương mặt lão Lư thoáng ngạc nhiên, lão hỏi bằng thanh âm đinh tai nhức óc: "Gì!?"
Tịnh Phác bảo tôi tiếp tục nói.
Tôi kể tiếp: "Từ sau đêm chúng ta ăn tối cùng nhau, con quỷ đó bắt xuất hiện ở cùng với tôi.
Hơn nữa, nó còn hóa thành hình dạng đạo trưởng của cậu."
Lão Lư không cách nào tiếp thu: "Gì cơ!?"
Tôi lại nói: "Con quỷ đó vẫn luôn dụ dỗ tôi tự sát."
Lão Lư đã kinh hãi ba lần liên tục, giờ đã hoàn toàn không nói nên lời.
Từ buổi tối đầu tiên tên quỷ kia xuất hiện, tôi đã biết đó không phải là Tịnh Phác, chị gái hàng xóm tới nhà tôi làm khách cũng có biểu hiện như không thấy nhiều hơn một người ở trong phòng.
Từ đầu đến cuối, hẳn là chỉ có một mình tôi nhìn thấy nó.
Tôi nhíu mày: "Tôi không có cách nào từ chối những gì nó nói, cũng không có cách nào nói với người khác rằng nó có tồn tại.
Mỗi lần chỉ cần...!Chỉ cần tôi nhận ra