Không biết Phương tiên sinh đã dùng cách gì để thuyết phục Bành Xán ở lại, lúc này đang u oán nhìn Ngô Đông Tuyết ngồi đối diện. Mái tóc đỏ rực hình như cũng mất đi ánh sáng lỗng lẫy, rối bù.
"Ngô Đông Tuyết, sao cô ta có bàn làm việc? Còn chúng ta phải ngồi bàn trà?"
Ngô Đông Tuyết nhìn Bành Xán gắt gỏng, ngừng gõ phím, nói: "Không phải cậu nói thích làm việc ở bàn trà sao?"
"Hừ! Khi không có cô ta kìa." - Bành Xán hận trừng mắt với Mã Tiểu Linh ngồi trên bàn làm việc.
"Vậy, mình nhờ Phương tiên sinh tìm cho cậu một cái bàn làm việc?" - Ngô Đông Tuyết tốt bụng đề nghị.
Bành Xán giống như con mèo bị đạp đuôi, cao giọng: "Mình mới không cần giống ả đàn bà đáng chết đó."
Mã Tiểu Linh cười như không cười nhìn Bành Xán. [Thật không biết cái loại thông minh như cô ta làm sao sống tới bây giờ, cái tính này chắc đã đắc tội không ít người.]
"Này, cô nhìn cái gì?" - Bành Xán thấy Mã Tiểu Linh dùng ánh mắt sởn tóc gáy nhìn mình, liền khẩn trương. [Ai biết cái tên xấu bụng đó đang suy nghĩ cái gì, không biết sao lại có người xấu như thế. Nói vậy, ai đắc tội với cô ta, thì cô ta nhất định phải trả thù. Chút nữa mình sẽ điều tra, nói không chừng đã có mấy mạng người mất dưới tay cô ta. Lỡ tra được, thì mình lập công lớn rồi.]
"Vì cô đẹp." - Mã Tiểu Linh thu ánh mắt, nhìn vào máy tính liền thấy có công việc, nét mặt nghiêm túc.
Bành Xán sững sờ nhìn Mã Tiểu Linh, trong bụng đang nghĩ trăm phương ngàn kế phản kích, ai ngờ không thể nói gì. [Con đàn bà chết bầm, sao lại tùy tiện nói mấy lời này, là đùa giỡn mình sao? Hừ, nhất định là thế, không được để bị lừa]. Bánh Xán nghiêng đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn Mã Tiểu Linh, chỉ là gò má hơi nóng. [Lớn như vậy, chưa từng có ai khen mình đẹp. Không đúng, cô ta nhất định là cố ý, sao có thể tốt bụng như vậy.]
Ngô Đông Tuyết mở to mắt nhìn Bành xán có vẻ hơi ngượng ngùng và lúng túng, cúi đầu trầm tư. Chợt cụp mắt, chăm chú nhìn vụ án trong máy tính.
Bành Xán đang xoắn xuýt đột nhiên tỉnh lại. [Mình xoắn xuýt cái quái gì? Đây không phải là tính cách của mình]. Giương mắt nhìn Mã Tiểu Linh đang nghiêm túc, biển hiện liền phức tạp. [Chết tiệt, sao lúc này lại cảm thấy Mã Tiểu Linh rất nghiêm túc? Đúng là gặp ma rồi.]
Bành Xán đứng dậy đi về phía Mã Tiểu Linh. [Vụ gì mà làm cho Mã Tiểu Linh không thèm đấu võ mồm với mình? Ừm]. Bành Xán âm thầm gật đầu, [nhất định là vụ án lớn, chắc là Phương tiên sinh lén lút đưa cho Mã Tiểu Linh vụ án lớn. Không được, mình phải xem. Lỡ thật là vụ án lớn, thì mình muốn giành lại. Để xem cô ta còn dám xem thường mình không. Chờ đến lúc phá án, sẽ bắt Mã Tiểu Linh quỳ xuống kêu to thán phục, Hừ!]
Bành Xán lén lút núp sau Mã Tiểu Linh, chỉ thấy trên màn hình lít nhít chữ, trong lòng nhất thời cả kinh. [Quả nhiên là có vụ án, chỉ là chữ hơi nhỏ]. Nín thở lặng lẽ bước thêm một bước, chữ liền hiện ra trước mắt.
"Ha ha ha ha, là chuyện hài sao? Ha ha." - Bành Xán ôm bụng cười như điên, chỉ vào màn hình.
Mã Tiểu Linh đạp nhẹ ghế, quay lại, nhíu mày nhìn Bành Xán đang cười không ngừng.
Bành Xàn đột nhiên cười nhỏ dần, lúng túng nhìn lại, ngượng ngùng nói: "Cô thấy thế nào, thế này đâu phải là do ma quỷ làm."
Thấy Mã Tiểu Linh không để ý đến mình, Bành Xán nhẹ hừ một tiếng, đi tới trước mặt Ngô Đông Tuyết, oán trách nói: "Cậu nói xem, cô ta cũng là người trừ tà. Xem qua, đâu phải là cố sự ma quỷ, thật sự quá buồn cười. Hử? Ngô Đông Tuyết, cậu đang xem cái gì? Sao không nói."
Bành Xán nghi hoặc nhìn Ngô Đông Tuyết, thuận thế nhìn vào máy tính, cũng là một câu chuyện ma quỷ, nhìn tiêu đề . [Hai người này sao thế, đây không phải là thời gian làm việc sao? Tại sao ai cũng đọc truyện ma thế này.]
[Không lẽ trừ tà thì bắt ma còn chưa đủ? Những thứ này vừa nhìn vào đã biết là nói bừa, vậy cũng hấp dẫn sao? Thiệt là.....]. Bành Xánh oán thầm.
"Khụ, Ngô Đông Tuyết, mở cái này cho mình xem một chút." - Bành Xán chỉ chỉ vào máy tính của Ngô Đông Tuyết, rồi đi tới ngồi xuống vị trí của mình. Nhận tập tin, vừa mở ra xem, cũng có chút ý nghĩa.
, chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên, làm ba người đang chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết cùng nhau giật mình. Mã Tiểu Linh trừng mắt, nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Phương tiên sinh vang lên: "Tiểu Linh, có vụ án. Ba người lập tức khởi hành, địa chỉ anh đã gửi qua di động cho em. Mau tới đây, lần này thật sự lớn chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" - Mã Tiểu Linh nghiêm túc nhìn vào điện thoại, lần này Phương tiên sinh hình như căng thẳng hơi quá.
"Cương.......cương thi. Mợ nó, rõ ràng chỉ có trong phim thôi mà. Tiểu Linh, mau tới cứu mang đi. Cái thôn này cũng đã được phong tỏa rồi, nếu không đến nhanh là không kịp đâu." - Phương tiên sinh có chút không kềm chế được, hét lên.
Cương thi? Mã Tiểu Linh thầm kêu không được, vội vàng đứng lên. Thấy Bành Xán và Ngô Đông Tuyết không hẹn mà gặp cũng vọt vào phòng, nàng xách cái túi nhỏ rồi phóng xuống lầu. Thang máy cứ như đang đối đầu với họ, chết sống không chịu tới. Bành Xánh và Ngô Đông Tuyết cũng theo tới, thấy thang máy vẫn đang ở lầu một, liền chửi bậy một câu, rồi đấm một phát vào tường.
"Chết tiệt, chung cư thì chung cư. Con mợ nó, sao lại phải ở tận tầng 25, đúng là ngu quá. Không được, sau lần này, phải kêu ông ta mua biệt thự, nếu không thì chuyển xuống lầu một. Vội chết người mà."
Vất vả lắm thang máy mới chậm chạm lên tới, bên trong đầy người. Bành Xán hung hăng chen vào, túm được vài tên đàn ông cao lớn, trực tiếp đạp văng ra ngoài thang máy. Kết quả, cả thang máy đầy người tưởng đang gặp phần tử khủng bố, cả đám sợ chạy ra hết.
Ba người vào thang máy xuống lầu một, cửa vừa mở ra, thì bên ngoài có hai bảo vệ cầm dùi cui nhìn ba người chằm chằm.
Bành Xán liếc mắt, không chút khách khí đạp một phát, đá hai bảo vệ văng qua một bên.
Mã Tiểu Linh và Ngô Đông Tuyết thừa cơ đi ra, lên xe, mở mui. Bành Xán thấy thế vội chạy thẳng tới, trụ tay phóng thẳng lên phía sau xe, quay về hai bảo vệ đang dí phía sau giơ ngón giữa, hung hăng nở nụ cười.
Mã Tiểu Linh mở to mắt nhìn, nhìn Ngô Đông Tuyết vẫn im lặng ngồi một bên, ngạc nhiên hỏi: "Cô ta luôn ấu trĩ thế sao?"
"Này, con đàn bà kia. Cấm tùy tiện nói xấu người trước mặt." - Nghe được Mã Tiểu Linh nói, nụ cười trên mặt Bành Xán liền biến mất, không vui trừng mắt với Mã Tiểu Linh. [Sao con mụ này đang ghét quá vậy, không ác miệng sẽ chết sao?]
Mã Tiểu Linh thấy Ngô Đông Tuyết nhìn mình, rồi gật đầu. Đưa tay lấy điện thoại ra, đưa cho Ngô Đông Tuyết, nhẹ giọng nói: "Đọc địa chỉ cho chị."
"Này, Ngô Đông Tuyết, sao cậu lại làm việc với cô ta. Cậu là của mình,