Đến khi 3 người vất vả lái xe đến chỗ cần đến, thì bầu trời đã bắt đầu tối dần. Mây trên trời dày đặt, che mất cả mặt trăng, không khí ẩm ướt có vài giọt sương nhỏ.
Xung quanh làng du lịch, cách khoảng 1km đã bị dây phong tỏa bao vây, nghiêm cấm không cho người ra vào. Phía trước là một đám lực lượng vũ trang, đề phòng nhìn vào trong. Khi thấy bóng người từ trong bước ra, tiếng súng vang lên không ngừng, rồi lập tức yên tĩnh.
Bành Xán không chờ xe ngừng hẳn liền xông tới, lực lượng vũ trang liền quay họng súng về phá Bành Xán, hét lên: "Các người là ai? Nơi này đang diễn tập quân sự, người không liên quan mau chóng rời khỏi đây!"
"Người mình." - Bành Xán móc ra thẻ cảnh sát quăng tới. Người dẫn đầu vừa nhìn, miệng liền méo mó, chào nói: "Ba người muốn vào đó sao?"
"Phí lời, không đi đứng đây nhìn mấy cha à?" - Bành Xán tức giận giật lại thẻ cảnh sát, bỏ vào túi.
Người dẫn đầu kiềm chế khinh thường, [đây là 3 người đã thành lập đội linh dị sao? Hừ! Có người nói sẽ có người đến tiếp nhận sự kiện này, không phải mình có thành kiến, nhưng 3 cô gái yểu điệu trước mặt lại có thể bắt ma sao?]
[Nói nữa, mình cũng có hiểu biết một chút về cương thi, sức mạnh vô cùng lớn, lại đánh không chết. Phim truyền hình chỉ là đồ giả, nói cái gì mà đập để đầu sẽ chết. Lúc nãy cũng bắn nát luôn cái đầu, mà nó vẫn nhảy nhót tưng bừng.]
[Còn có, rõ ràng mình thấy có vài người chạy long nhong, còn có răng nanh. Không phải cương thi trong phim chỉ có thể nhảy tưng tưng, sao nó lại có thể chạy? Cũng may là mình chạy nhanh, nếu không đã trở thành bọn chúng rồi.]
"Nơi này phòng vệ cũng rất nghiêm ngặt nhỉ." - Ngô Đông Tuyết tò mò nhìn xung quanh, cả đám võ trang nhíu mày.
"Đây là tự nhiên, những thứ này người thường đâu thể tiêu diệt." - Người dẫn đầu nói trong sợ hãi.
Bành Xán gật gù, nhìn Ngô Đông Tuyết cười nói: "Ngô Đông Tuyết, chúng ta chưa từng đụng tới cương thi. Đi thôi, mở mang tầm mắt."
Mã Tiểu Linh nhíu mày, cười nhạo nói: "Cứ vậy đi vào, không sợ người ta coi cô là cương thi, bắn thành tổ ong à?"
"Cô mới là người bị bắn thành tổ ong, cô chỉ có chút năng lực mà thôi. Ngô Đông Tuyết, chúng ta đừng quan tâm cô ta, bày trận thôi." - Bành Xán mở thùng dụng cụ ra, bên trong đầy ấp lá bùa, còn có cờ trận.
Mã Tiểu Linh lóe sáng, đối với trận pháp nàng không tinh thông, chỉ biết vài loại. Không biết trận pháp Ngô Đông Tuyết sẽ bày trận thế nào.
Ngô Đông Tuyết đành chịu, nhìn cái người tính tình trẻ con chép miệng. Muốn bày trận cũng khá khó khăn và phiền phức, lấy ra một xấp bùa đưa cho người dẫn đầu nhẹ giọng nói: "Cầm lấy phòng thân, và phát cho mọi người. Cất hết vũ khí đi, có chuyện gì cứ đưa bùa lên, thứ đó sẽ không dám ra tay. Khi nào chuẩn bị xong, ba người chúng tôi sẽ bắt cương thi."
Người dẫn đầu mở to mắt, nhìn một xấp bùa trong tay, do dự hỏi: "Cái này có xài được không vậy?"
"Vô dụng thì đưa ông là gì, bảo phát thì phát đi, cứ lằng nhằng mãi. Đợi tới trời sáng, bị dân chúng biết được, ông gánh nỗi trách nhiệm không?" - Bành Xán không còn kiên nhẫn, gãi gãi đầu, nôn nóng.
"Phát ra, gọi thêm 10 người, chúng ta vào chung với họ." - Người dẫn đầu kiềm chế tức giận, đưa lá bùa cho một người lính khác.
Ngô Đông Tuyết lại lấy ra một xấp bùa đưa cho Mã Tiểu Linh, Mã Tiểu Linh nhìn, cười như không cười cầm lấy. [1000 tấm? có nhầm không vậy?]
"Này, Ngô Đông Tuyết, cậu đưa cô ta làm gì. Tự mình không đem theo đồ, mắc gì chúng ta phải giúp?" - Bành Xán nhìn Mã Tiểu Linh, mạnh miệng, nhưng lại không cản Mã Tiểu Linh nhận bùa.
Đợi một lút bùa vàng đã phát xong, người dẫn đầu đem theo 10 người đi theo sau 3 người. Bành Xán khinh thường cười, nhẹ giọng nói: "Bọn họ dám hoài nghi trình độ của chúng ta, chút nữa để họ sáng mắt."
Giọng nói Ngô Đông Tuyết nhẹ nhàng truyền đến: "Đừng trẻ con quá, chú tâm chút đi. Đã vào rồi, không thể làm ẩu được."
"Biết rồi, cậu yên tâm." - Bành Xán móc ra một đôi bao tay khắc đầy phù văn màu vàng, miệng cười có chút tà mị. Đeo bao tay vào, nhẹ nhàng xoa cổ tay, lắc cổ, tiếng xương răng rắc vang lên.
Bành Xán cứ như vừa hít thuốc lắc, có chút hơi hưng phấn. Có bóng người từ xa vọt tới, dùng sức chân, chạy như bay, một quyền đánh thẳng vào đầu người đó, bóng người bị lực xung kích ngã về sau.
Sau đó Ngô Đông Tuyết chạy tới, bóng người cứng ngắc đứng lên. Ngay lập tức dán lá bùa lên trán, cái bóng liền ngừng cử động.
Phối hớp trôi chảy, là đám vũ trang phía sau trố mắt. Mã Tiểu Linh đi lên trước, cương thi là một người phụ nữ, xem ra cũng 40 - 50 tuổi. Lúc này, hai mắt chỉ còn một màu đen, nhìn rất dọa người. Cái cổ nghiêng nghiêng, xương cổ đã biến dạng nghiêm trọng, Xem ra Bành Xán cũng có chút công phu.
Mã Tiểu Linh nắm quai hàm cương thi, dùng sức ấn, hai cái răng nanh trắng lộ ra. Nhìn hai cái răng này, Mã Tiểu Linh có chút ghét bỏ. Dùng lực nghiêng đầu cương thi, thấy hai lỗ máu thật sâu, máu đã khô.
Nét mặt Ngô Đông Tuyết có chút nghiêm nghị: "Cương thi này chắc bị cắn chưa lâu, chỉ là loại cấp thấp, chắc chắn có cương thi cấp cao hơn. Chỉ là không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây."
Tay Mã Tiểu Linh sáng lên, gậy Phục ma xuất hiện. Dán một lá bùa lên, đâm thẳng vào tim cương, chỉ nghe , cương thi hóa thành bụi phấn, rơi rớt xuống đất.
Bành Xán nhìn gậy Phục Ma