"Cương thi mắt hoàng kim?" - Mã Tiểu Linh kinh ngạc thốt lên. Lập tức rút ra một lá bùa đỏ, nói: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung mượn pháp. Trừ Tà!"
Thấy cương thi mắt hoàng kim đã biến thành một quả cầu lửa, Mã Tiểu Linh lại rút nhanh một lá bùa đỏ, dán lên ngực: "Long Thần nghe lệnh, Thổ Hành Tôn mượn pháp. Đại địa hóa lá chắn, hộ ta toàn thân. Nhanh!"
Bùa vừa dán xong, Mã Tiểu Linh liền giơ gậy Phục Ma quất về phía cương thi mắt hoàng kim. Ngay cả nàng cũng bị bản thân dọa hết hồn, không biết từ lúc nào con cương thi mắt hoàng kim đã hóa thành tro. Mã Tiểu Linh hơi sững sờ, chưa kịp tiêu hóa.
"Tiểu Linh cẩn thận."
Ngô Đông Tuyết hoảng hốt thét lên để Mã Tiểu Linh lấy lại tin thần. Mã Tiểu Linh cảm thấy sau lưng có một luồng âm phong kéo tới, theo trực giác ngồi thụp xuống, dùng sức vung mạnh gậy Phục Ma. Cương thi bị gậy Phục Ma đánh trúng liền lùi về sau vài bước, cũng thu lại răng nanh.
Mã Tiểu Linh lần nữa dán lên gậy Phục Ma lá bùa vàng, cắm thẳng vào tim cương thi mắt trắng.
, cương thi mắt trắng lại biến thành bụi phấn.
Mã Tiểu Linh nhướng lông mày tự đắc. [Hình như có gì đó thay đổi thì phải, mình có thể gϊếŧ được cương thi mắt hoàng kim?]. Mã Tiểu Linh nhếch miệng, tâm trạng vô cùng suиɠ sướиɠ, động tác cũng phô trương vài phần.
Cương thi mắt trắng hoàn toàn không thể uy hiếp được Mã Tiểu Linh, chỉ một lá bùa vàng cũng có thể gϊếŧ chết. Cương thi mắt trắng khi được hút máu thì cũng hơi khó xơi một chút, nhưng cũng chỉ cần một lá bùa là biến thành tro.
Lực lượng vũ trang phía sau hoa cả mắt, cứ tưởng rằng mấy cô gái này chỉ có bề ngoài, ai ngờ thật sự rất có thực lực. Mấy con này dùng đạn bắn cỡ nào cũng không chết, vậy mà chỉ vài lá bùa lại có thể nhẹ nhàng xử lý. [Mấy lá bùa này đúng là xài được, không biết khi mình dùng cũng có thể giống mấy cô ấy không, một đường xử lý sạch.]
"Ngô Đông Tuyết, bắt nè." - Bành Xán lấy môt cây bút lông lớn ném tới.
Ngô Đông Tuyết ấn nhẹ vai một cương thi, mượn lực nhảy lên, cầm lấy bút lông, ở giữa không trung uốn éo cơ thể, quay về cương thi đang há miệng chuẩn bị cắn chân cô, điểm nhẹ vào trán nó. Đôi môi đỏ khẽ quát: "Diệt!"
Cương thi mắt trắng liền hóa thành một đống bụi. Ngô Đông Tuyết mỉm cười, giơ bút lông như đang múa. Những con cương thi bị bút lông điểm vào trán liền dồn dập hóa thành bụi rơi xuống đất.
Mã Tiểu Linh đã dọn dẹp xong một bên, nhìn bóng lưng Ngô Đông Tuyết, hơi nheo mắt. [Hư không hóa phù, đúng là rất có thiên phú. Mình miễn cưỡng chỉ vẽ được vài loại đơn giản, còn tùy trường hợp nữa. Xem ra Ngô Đông Tuyết có thiên phú hơn mình.]
[Có điều, dạo gần đây chịu khổ cũng không phải uổng phí. Không biết mình mạnh hay Ngô Đông Tuyết mạnh đây.] - Mã Tiểu Linh kiềm lại chiến ý, đi tới gần Ngô Đông Tuyết.
"Tiểu Linh, chị thật lợi hại, khi em nhìn sang thì chị đã gϊếŧ được cương thi mắt hoàng kim rồi." - Ngô Đông Tuyết ngại ngùng cười, chân thành nhìn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nhếch môi, nói: "Đông Tuyết cũng rất giỏi, Hư Không Hóa Phù thì tôi chịu thua."
"Tiểu Linh khiêm tốn rồi, vũ khí của chị là gậy Phục Ma phải không? Em từng nghe cha nói qua, có một loại năng lượng có thể chuyển hóa vào vũ khí hiện đại, em vẫn luôn muốn một cái." - Ngô Đông Tuyết nhìn gậy Phục Ma trong tay Mã Tiểu Linh, hai mắt sáng rực. Cô luôn muốn có một vũ khí tiện dụng như vậy, nhưng đáng tiếc người cha bảo thủ của cô nói là phải truyền bá cổ pháp mới tốt, những thứ hiện đại chỉ là trò mèo.
Ánh mắt Mã Tiểu Linh lóe lên, nhận ra Ngô Đông Tuyết không phải đang cười nhạo mình, mới nhẹ giọng nói: "Vũ khí của em cũng rất đặc biệt."
"À, đây là bút lông được truyền qua nhiều đời, gọi là bút Phán Quan. Có điều, sử dụng nó hao phí quá nhiều linh khí, có người hỗ trợ thì đỡ, chứ một mình thì chỉ dùng một chút là em hết sức liền. Ôi, đâu có thuận tiện bằng gậy Phục Ma." - Ngô Đông Tuyết chu mỏ, nét mặt không cam lòng.
"Được rồi, Ngô Đông Tuyết, cậu biết cha cậu sẽ không cho chúng ta dùng mấy thứ dụng cụ hiện đại để bắt ma mà, cậu oán trách cũng vô dụng. Có điều, họ Mã, khi kết thúc chuyện này, chúng ta so tài đi. Xem quyền của tôi lợi hại hay gậy Phục Ma của cô lợi hại." - Bành Xán nhìn gậy Phục Ma của Mã Tiểu Linh tâm trạng hơi kích động, chiến ý sôi trào.
Dù sao cô cũng là người linh lực yếu, chỉ có thể dựa vào ngoại lực. Mà gia tộc Mã Tiểu Linh cũng sử dụng ngoại lực, không biết hai người ai mạnh hơn.
Mã Tiểu Linh bật cười, quên sự khiêu khích Bành Xán nhìn xung quanh. Thấy không có cương thi xuất hiện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vỗ vai Ngô Đông Tuyết: "Bây giờ chúng ta tới chỗ ông chú Quỹ Nhãn, nhưng đoạn đường đó toàn là đồng ruộng, cương thi không thể trốn, nhưng dù sao chúng ta cũng nên cẩn thận."
"Này, cái bà kia, sao không nhìn tôi hả? Bà có biết lễ phép là gì không?" - Bành Xán thấy Mã Tiểu Linh không quan tâm mình, liền bước tới trước, bất mãn xù lông.
"Bành Xán." - Ngô Đông Tuyết vội kéo tay Bành Xán, thở dài. [Sao hai người này cứ suốt ngày cãi nhau thế, đang có cương thi tấn công liên tục, mà cũng có thể cãi nhau sao? Thật bó tay.]
"Tôi có tên có họ, hơn nữa lại lớn hơn cô, cô không gọi tôi một tiếng chị, ở đó không lớn không nhỏ gọi bừa. Đến cùng là ai