"Lý Sinh, ông đến vừa đúng lúc, vào đi." - Mã Tiểu Linh mở cửa, rồi quay vào ngồi xuống ghế salong.
Lý Gia Thụy nhìn mặt đất tàn tạ, trong lòng nơm nớm, lại nhìn Mã Tiểu Linh mặt lạnh, theo bản năng nhìn vào phòng ngủ, thấy trên cửa phòng ngủ dán một lá bùa cam, rồi lại nhìn trên đất đâu đâu cũng có tro giấy cùng một ít chất lỏng màu đỏ thấm sẫm cả thảm, trong lòng hồi hộp, một dự cảm không lành dâng lên.
"Tiểu Linh, chuyện này..........."
"Như ông thấy đó, ông đã đắc tội với ai? Đêm nay hắn đã đến tìm, còn thả một con Sát Quỷ, làm tôi suýt mất mạng. Chuyện này tôi không quản được rồi." - Mã Tiểu Linh lắc đầu, rồi sắp xếp thùng đạo cụ. Một chồng bùa bây giờ chỉ còn lại vài tờ, nét mặt trầm trọng.
Lý Gia Thụy sợ đến biến sắc. [Nếu như Mã Tiểu Linh không xử lý được, vậy không phải chính mình bị nguy hiểm sao? Cũng may hắn tưởng mình ở trong này, nên đụng phải Mã Tiểu Linh. Nếu không mình đi đời nhà ma rồi.]
Lý Gia Thụy vội vàng đi tới cạnh Mã Tiểu Linh, lo lắng nói: "Tiểu Linh, cô giúp tôi đi. Nếu cô không giúp tôi, không còn ai làm được. 20 triệu xem như là phí vất vả, lại còn hao phí rất nhiều thứ, tiêu bao nhiêu chi bấy nhiêu, chỉ cần cô có thể diệt được cái đuôi này. Tiểu Linh, tôi van xin cô, cô không thể nhẫn tâm nhìn tôi bị quỷ gϊếŧ được."
Nghe thấy "20 triệu" mắt Mã Tiểu Linh sáng rỡ, lại còn "tiêu bao nhiêu chi bấy nhiêu" trong lòng thư thản. Để Lý Gia Thụy ngồi kế bên, rồi chầm chậm thu dọn thùng đạo cụ. Vừa định đồng ý, thì nghe một tiếng , Lý Gia Thụy quỳ xuống dập đầu.
Mã Tiểu Linh vội vã né qua một bên, nâng Lý Gia Thụy đứng dậy: "Tôi đồng ý, ông đứng lên đi. Đừng có hành đại lễ như vậy, tôi không nhận nỗi, đứng lên đi."
"Tiểu Linh, cám ơn cô, nếu không có cô thì tôi đã mất mạng rồi. Cô nói, hai ngày nữa tôi có chuyến công tác bên Nhật có cần hủy không? Đi theo bên cạnh cô chắc an toàn hơn." - Lý Gia Thụy như chim sợ ná, vây quanh Mã Tiểu Linh hỏi không ngừng. Có lẽ, như vậy làm hắn có cảm giác an toàn hơn.
"Không cần hủy, đây là lá bùa che giấu khí tức, ông cầm lấy mang theo người, họ sẽ không tìm được ông. Ông chỉ để ý chuyến đi Nhật là tốt rồi, chuyện còn lại tôi sẽ thu dọn. Hôm nay, tôi phải về nhà một chuyến bổ sung bùa. Nếu không có chuyện gì, thì đừng có ra ngoài, nếu có thể thì đi khỏi đây càng nhanh càng tốt."
"Vậy tôi đi đổi giờ bay thành sáng mai được không?" - Lý Gia Thụy hỏi dò.
"Ừm." - Mã Tiểu Linh gật đầu.
Lý Gia Thụy vội vã chạy ra ngoài, gọi nhân viên đổi giờ chuyến bay. Hết cách rồi, ai bảo hắn sợ làm gì. Nếu đi theo cạnh Mã Tiểu Linh, chắc sợ đến bệnh tim mất. Lý Gia Thụy đang chuẩn bị rời đi, thì dừng chân, móc ra tấm séc, viết vào 30 triêu đưa cho Mã Tiểu Linh: "Tất cả đều nhờ vào cô, Tiểu Linh. Vậy tôi đi trước, giúp tôi gửi lời đến Quý Nhân."
Lý Gia Thụy cầm hành lý chạy tới sân bay, [Mã Tiểu Linh dù hơi lơ tơ mơ, nhưng rất có tinh thần trượng nghĩa, chỉ là hơi ham tiền chút đỉnh. Có điều, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng giải quyết được, nếu cô ấy không ham tiền, thì mình lấy cái gì cái gì để cầu xin giúp đỡ đây? Vì lẽ đó, nắm được nhược điểm, thì sẽ nắm được người.]
[Lần này mình cho cô ấy nhiều tiền như vậy, chắc cô ấy không thể không giúp mình. Có điều, người có bản lĩnh như vậy nhất định phải kết giao. Lần này, ở Nhật lâu một chút, chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi thì về. Dù sao, công ty không có phó tổng vài ngày cũng không chết đói.
Mã Tiểu Linh nhìn tờ chi phiếu 30 triệu ngoắc miệng cười, đi tới gỡ lá bùa trên cửa phòng xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nhìn thấy cái chăn nhô lên, đến gần thì phát hiện Vương Quý Nhân co rúc ở trên giường, mái tóc thật dài phủ sau gáy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng hé mở.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng của trăng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, như từng sợi chỉ bạc. Mã Tiểu Linh đứng im lặng bên giường nhìn Vương Quý Nhân đang ngủ, gương mặt xinh đẹp kia chỉ còn lại hai màu trắng đen trong mắt nàng, chỉ có đôi môi đỏ hé mở ấy thật chói lòa trong mắt.
Mã Tiểu Linh đứng chết trân, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng còi xe ôtô thì mới giật mình tỉnh lại.
Mã Tiểu Linh chột dạ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, rồi nhìn Vương Quý Nhân vẫn đang ngủ say, tự cười mình. [Tự nhiên lại sững sờ nhìn một phụ nữ đang ngủ. Việc này mà nói ra, chắc bị cười rớt răng.]
Có lẽ vì quá mệt mỏi, Mã Tiểu Linh cầm áo choàng ngủ, đi vào buồng tắm. Đến khi cửa buồng tắm đóng chặt, phát ra tiếng nước, thì Vương Quý Nhân đang ngủ từ từ mở mắt. Nàng cười như không cười, nhìn trong buồng tắm phát ra một ánh sáng vàng nhạt. Lại liếc nhìn người cầm sợi chỉ bạc, nhếch miệng, rồi từ từ nhắm hai mắt.
[Quỷ Sát này chính mình tốn hao nhiều năm mới tạo ra được, bây giờ lại bị Mã Tiểu Linh bắt được. Nếu không phải do con yêu tinh kia ra tay, thì Mã Tiểu Linh làm sao đánh thắng được Quỷ Sát của mình. Đúng là tức chết mà! Xem ra, phải tự mình ra tay rồi.]
Người cầm sợi chỉ bạc ánh mắt hung tàn nhìn về hướng Mã Tiểu Linh, đứng dậy, thu hồi pháp đàn, loạng choạng đi ra đường lớn. [Quỷ Sát bị bắt, làm mình tổn thương nguyên khí. Có điều, không sao cả. Chỉ cần ba ngày, ba ngày sau khi khôi phục, đến lúc đó, sẽ kết sổ ân oán.]
Rạng sáng hôm sau, Mã Tiểu Linh chở Vương Quý Nhân về nhà. Vừa sắp xếp hành lý