"500 lá bùa vàng, 500 ngàn. 20 lá bùa cam, 200 ngàn. 2 lá bùa đỏ, 400 ngàn. Bình xịt máu chó đen, 20 ngàn. Đạn gỗ Đào 10 viên, 10 ngàn. Thêm phí siêu độ cho linh thể và Quỷ Sát, 600 ngàn nữa. Tổng cộng là 173 vạn." - Chú Cầu bấm máy tính lách cách.
"Chú Cầu, cho thêm đạn gỗ Đào được không?" - Mã Tiểu Linh bất mãn.
"Có, 1000 viên chỉ là chuyện thường. Cháu có muốn thử loại chú mới chế không? Giống nhau là dùng gỗ Đào và máu chó đen chế thành, chỉ khác là trên vỏ đạn có khắc chú Hàng Yêu Phục Ma, uy lực mạnh hơn gấp ba lần. Giá tiền thì, 50 ngàn 1 viên. Sao, lấy không?"
"Chú Cầu, sao chú không đi cướp đi. Uy lực gấp ba, thì giá tiền cũng đâu cần tăng lên gấp ba chứ?" - Mã Tiểu Linh bĩu môi, ai oán nhìn chú Cầu.
"Tùy cháu thôi, nếu cháu thích rẽ thì dùng đạn thường là được rồi. Chỉ là, súng chỉ có thể bắn được hai viên, nếu gặp thứ lợi hại, xem chừng cháu không có thời gian đổi đạn, sẽ rất nguy hiểm đó." - Chú Cầu chép miệng, liếc Mã Tiểu Linh.
"Biết thế nào chú cũng nói thế mà, lấy cháu 10 viên. Không, 20 viên đi." - Mã Tiểu Linh khẽ cắn răng, có thể trang bị toàn bộ thì đến cả răng cũng phải lo. Con người không ai có thể may mắn mãi, nếu xảy ra chuyện, lúc đó hối hận cũng muộn màng.
"Được, tổng cộng 273 vạn. Đừng nói chú không lo cho cháu, số lẻ không cần, 270 vạn." - Chú Cầu vung tay, sảng khoái đem máy quẹt thẻ ra đưa cho Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nhếch miệng cười, móc ra cả xấp tiền đưa cho chú Cầu. Chú Cầu kinh ngạch nhìn Mã Tiểu Linh, cười xấu xa: "Nha đầu, cháu được đại gia bao à?"
Mã Tiểu Linh ngẩn người, cười nói: "Chú Cầu nói thế, cháu mới phát hiện, đúng là cháu được nhà giàu bao đó."
"Được rồi, đùa gì thế, về nhanh đi. Sẵn tiện cho chú gửi lời hỏi thăm bà cô của cháu."
"Cháu biết rồi. Chú Cầu, cháu đi đây." - Mã Tiểu Linh lái xe về nhà, đã nhìn thấy Vương Quý Nhân đang rúc trên salong xem tv. Nhìn thấy nàng về, cô ấy quay đầu cười, rồi lại tiếp tục xem phim
Mã Tiểu Linh thay giày xong, đứng trước bài vị bà cô, thắp ba cây nhang, nói: "Bà cô, cô ở đâu thế hở, chút nữa là cháu không thể trở về rồi. Quỷ Sát rất lợi hại, bà cô, dạo này cháu luôn đụng độ toàn thứ dữ không hà, không phải cô định rèn luyện cháu đấy chứ? Cháu nói với bà cô nhé, nếu cô muốn rèn luyện cháu, cũng phải từ từ, không thể một bước lên mây được. Chuyện như vậy gặp càng ít càng tốt, đừng có lấy mạng cháu ra đùa giỡn."
"Hôm nay, cháu đến chỗ chú Cầu, lại bị chú ấy chém thê thảm. Bà cô phải báo mộng cho chú ấy, bảo chú ấy giảm 20% cho cháu đi. Có điều, bà cô này, sức quyến rũ của bà cô cũng còn rất lớn đấy, hôm nay chú Cầu còn gửi lời hỏi thăm cô này. Với lại, sau dạo này không thấy bà cô báo mộng cho cháu? Đêm nay nhớ đến tâm sự với cháu đó, cháu có rất nhiều chuyện muốn kể với cô. Được rồi, cháu không quấy rầy cô nữa, đêm nay nhất định phải báo mộng cho cháu đó."
Vương Quý Nhân liếc nhìn Mã Tiểu Linh đang thành tâm cầu khẩn, lại liếc nhìn bài vị của bà cô, nháy mắt nhắc nhở. Khi Mã Tiểu Linh xoay người lại, thì nàng lại quay về xem phim như không có chuyện gì.
"Này, ngày này cô cũng xem thứ này không chán à?" - Mã Tiểu Linh thấy ghét cái tv, phim đang đến đoạn ngược tâm nhất. Mã Tiểu Linh lấy đồ ăn vặt trên bàn, nhét vào miệng, xem ngon lành.
Vương Quý Nhân nghiêng đầu nhìn Mã Tiểu Linh, vén tóc ra sau tay, cười nhẹ, cơ thể từ từ dựa vào người Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh vẫn chăm chú xem tv, hạ nhẹ vai xuống, để Vương Quý Nhân có thể tựa đầu vào. Nội dung bộ phim từ từ phát triển mạnh, viền mắt Mã Tiểu Linh có chút đỏ, ngước nhìn trần nhà, nuốt lệ vào trong.
Vương Quý Nhân che miệng cười, nói khẽ: "Thật không ngờ, em gái là người rất đa cảm nha."
"................"
Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh không lên tiếng, quay đầu nhìn. Im lặng đứng dậy, đi vào nhà bếp, lấy một bình sữa chua định đưa cho Mã Tiểu Linh. Ai ngờ, đột nhiên bị trượt chân, tuột tay, bình sữa bay thẳng lên ghế salong. Còn nàng thì mất thăng bằng, bay thẳng vào người Mã Tiểu Linh, mặt chôn ngay ngực Mã Tiểu Linh.
"Á..." - Mã Tiểu Linh giật mình hét lên, vội vã đẩy Vương Quý Nhân ra, đỏ mặt chạy vào phòng ngủ, đóng cửa. Nàng nhăn mặt xoa ngực bị đau, hận không thể đạp Vương Quý Nhân một cước. [Đúng là nghiệp chướng mà, sẽ không bị móp chứ? Nhanh kiểm tra xem.]
Vương Quý Nhân ngồi trên ghế, vô tội nhìn bóng lưng của Mã Tiểu Linh, thở dài. Rõ ràng đã tính toán góc độ, kết quả lúc ngần chân treo sợi tóc, thì Mã Tiểu Linh thân thủ nhanh nhẹ né đi. Nếu không phải Mã Tiểu Linh di chuyển, thì Vương Quý Nhân đã hôn được rồi, sau trên tv làm hay thế nhỉ? Chính nàng ngồi tính cả ngày, kết quả chỉ đập mặt vào ngực cô ấy.
Có điều, cũng không tệ lắm. Vương Quý Nhân híp mắt, trong ánh