"Ôi~~~ là tôi tạo nghiệt. Vợ tôi mang thai, không cẩn thận uống phải một ít thuốc cảm. Tôi liền khuyên em ấy nên phá thai đi, kết quả một xác hai mạng, là tôi có lỗi với em ấy. Khi thất đầu của em ấy, tôi nằm mơ, tới giờ đã được hơn một tháng, em ấy nói muốn đưa tôi đi theo. Trước đây tôi không hề tin mấy thứ này, nhưng gần đây cơ thể tôi càng lúc càng yếu. Có một lần đến nhà Gia Thụy chơi, tôi không cẩn thận tiết lộ chuyện này, nên chú ấy mới nói có người sẽ giúp được tôi." - Nét mặt Phương tiên sinh phức tạp, có lẽ đụng đến chuyện thương tâm, cũng lo là làm người khác hoảng sợ. Phương tiên sinh nói xong liền cúi đầu, cau mày, bộ dáng không muốn nói nữa.
Mã Tiểu Linh đưa tay vào trong túi xách, sau đó mở Không Gian Giới Chỉ, lấy mắt kính thần quái đeo vào. Vừa thấy cái kính, Trịnh tiên sinh đã cứng đờ, mím môi, sắc mặt tái nhợt. Mắt kính này ông đã từng đeo, nếu có thể ông thật sự không muốn nhìn thấy nó lần nào nữa. Thế nhưng Phương tiên sinh có quyền thế, con đường sau này của ông chắc sẽ rộng mở. [Vì tiền đồ, mình phải liều mạng theo quân tử!]
Mã Tiểu Linh nhìn Phương tiên sinh, chỉ thấy ấn đường Phương tiên sinh đen thui, lan tận đến mí mắt. Nhìn kỹ lại, thì phát hiện cả người Phương tiên sinh đều nhàn nhạt hắc khí, đây là dấu hiệu của người sắp chết. Xem ra, Phương tiên sinh chỉ sống được vài ngày.
Mã Tiểu Linh nghiêm túc nhìn vẻ mặt vừa chờ đợi, vừa sợ hãi của Phương tiên sinh, nhẹ giọng nói: "Cô ấy có nói lúc nào đưa ông đi không?"
"Tối ngày mốt, đó là 49 ngày đầu của em ấy. Không lừa cô, mấy ngày trước tôi thấy cơ thể càng lúc càng yếu. Đôi lúc, lại còn thấy một vài hình ảnh kì lạ. Vì thế, tôi có tìm vài Âm Dương tiên sinh nổi tiếng. Nhưng bọn họ đều đã nói quá muộn, không cứu được nữa. Còn nói trong số mệnh sẽ gặp tai nạn, kêu tôi trở về chuẩn bị hậu sự, lúc đó tôi mới coi trọng. Không biết với chuyện này, Mã tiểu thư định làm thế nào?" - Phương tiên sinh nhìn Mã Tiểu Linh với gương mặt thành khẩn. Giun dế còn muốn sống tạm bợ, huống chi là một người đàn ông trung niên vẫn còn đang hăng hái.
"Dạo này vào buổi tối, ông có nhìn thấy ma không?" - Mã Tiểu Linh lẳng lặng nhìn Phương tiên sinh. Phát hiện sau khi hỏi câu này, hắc khí sau lưng Phương tiên sinh bắt đầu sôi trào. Hắc khí từ từ tập trung ở bả vai Phương tiên sinh. Hắc khí chậm rãi nhúc nhích, cúi cùng tụ lại thành khuôn mặt của một người phụ nữ. Chỉ là, gương mặt đen thui, nhìn thế nào cũng rất quái.
Gương mặt người phụ nữ kia nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt tàn nhẫn làm Mã Tiểu Linh có chút hoảng sợ. [Lẽ nào còn nội tình bên trong?] - Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh nhìn Phương tiên sinh đánh giá ý tứ.
"Làm sao cô biết?" - Phương tiên sinh giật mình. Lập tức nhớ tới lúc nãy mình đã tiết lộ cho Mã Tiểu Linh quá nhiều thông tin. Mã Tiểu Linh có thể nghĩ đến tình cảnh thế cũng là bình thường. Trái tim có chút hoang mang cũng buông lỏng hơn.
"Các người có phải còn giấu tôi cái gì không?"
"Mã tiểu thư nói vậy là sao?"
"Bởi vì cô ấy bảo với tôi, "bớt lo chuyện người khác"."
Phương tiên sinh định cầm ly rượu lên uống, để hóa giải một chút căng thẳng. Mã Tiểu Linh vừa nói ra câu này, tay Phương tiên sinh run lên, cái ly cầm không chắc rơi xuống mặt bàn. Rượu đỏ trong ly bắn tung tóe, đổ cả vào bộ đồ trắng của Phương tiên sinh. Cái ly lăn vài vòng, rồi rơi xuống thảm sàn xe, nhưng không bị bể. Lúc này, Phương tiên sinh và Trịnh tiên sinh đều đờ người ra. Mã tiểu Linh mở to mắt, hai gã đàn ông mà nhát gan thế à.
Mãi đến khi Mã Tiểu Linh dọn mặt bàn sạch sẽ, Phương tiên sinh mới khôi phục tinh thần. Sắc mặt sợ hãi hơn lúc nãy, hỏi: "Em....em ấy ở đây?"
"Ông muốn thấy không?" - Mã Tiểu Linh liền tháo mắt kính thần quái ra, đưa tới.
Trịnh tiên sinh thấy vậy, vội vã hướng về Phương tiên sinh khoát tay: "Anh Phương, cái kính này tốt nhất đừng nên đeo, nếu không sẽ bị hù chết đó! Từ lần đầu tiên đeo kính này, tới giờ em còn bị ác mộng, anh không phải hỏi tại sao em cứ dùng thuốc ngủ mãi sao? Chính là hậu quả đã đeo nó đó."
Cánh tay Phương tiên sinh đưa tới liền ngưng lại, run run, nhưng vẫn nhận lấy mắt kính, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Anh thấy nên gặp mặt em ấy thì tốt hơn. Chỉ là, có bị nguy hiểm gì không?"
"Không, có tôi ở đây, các người cứ nói chuyện." - Mã Tiểu Linh lấy ra mắt kính thần quái dự bị, trong lòng có chút đắc ý. [Quả nhiên mình chuẩn bị chu đáo, qua nhiều lần không có mắt kính nên mình đã mua thêm để dự phòng. Dù sao mình không phải lo về kinh tế nữa, lại có thêm Không Gian Giới Chỉ nên không phải mang theo nặng nề. Chuẩn bị nhiều một chút với mình lợi nhiều hơn hại.]
Phương tiên sinh siết siết nắm đấm, hít một hơi thật sau, ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn Mã Tiểu Linh. Ông đeo mắt kính thần quái lên, nhìn một vòng trong xe, [vì sao không có ai? Lẽ nào mắt kính này chỉ có Mã Tiểu Linh nhìn được? Không đúng, Trịnh tiên sinh không phải cũng đã thấy sao?]
"Này, cô trốn sau gáy ông ấy làm sao? Cô đã muốn lấy mạng của ông ta, tốt xấu gì cũng ra gặp đi chứ."
Lời Mã Tiểu Linh nói thật nhẹ nhàng, nhưng làm Phương tiên sinh suýt chút hồn bay phách tán, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố ở tuyến thượng thận tăng cao đến chóng mặt. Dường như, chỉ cần thêm một chút nữa, ông sẽ bị dọa chết tươi. Phương tiên sinh hít một hơi thật sau, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Lệ, làm ơn để anh.....thấy em."
Không khí dường như cô động lại, Phương tiên sinh nói xong không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm phía trước. Trong hoàn cảnh này, Trịnh tiên sinh cũng thấy trái tim nhỏ bé của mình cũng chịu không nổi, chạy ngược xuống ghế phụ sau lưng kế bên rèm cửa, tách khỏi chỗ đó. Sau đó lấy bùa Mã Tiểu Linh cho, co rúc trên ghế, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi Mã Tiểu Linh không còn kiên nhẫn nửa, đầu tiểu Lệ mới từ từ di động: "Anh Phương, em bây giờ chỉ còn mỗi cái đầu, anh tuyệt đối đừng sợ."
Mã Tiểu Lệ nhíu mày, nhìn tiểu