Phương tiên sinh há hốc miệng nhìn Mã Tiểu Linh, nét mặt sợ hãi. Chỉ là một lúc sau, gò má ông liền tái nhợt, môi bắt đầu run rẩy.
Mã Tiểu Linh đè xuống tức giận, lạnh lùng nói: "Công việc này tôi không nhận. Nếu ông đã đồng ý đi cùng cô ấy, vậy thì đi đi. Lần này cô ấy bị trọng thương, không có tinh khí thế nào cũng biến mất, còn ông cũng đừng hi vọng sống quá ba ngày. Tối nay nên thông báo người nhà lo chuẩn bị hậu sự đi."
Mã Tiểu Linh mở cửa xe, vừa định xuống xe, nhưng vẫn chú ý động tĩnh phía sau. Trịnh tiên sinh vội vã ngăn cản Mã Tiểu Linh, thấp giọng cầu khẩn: "Tiểu Linh, đừng nóng. Anh Phương là người si tình, anh ấy không biết những thứ này lợi hại thế nào, em giúp anh ấy đi. Lần này nếu em không giúp anh ấy, thì không ai có thể giúp được. Chẳng lẽ, em muốn anh và Gia Thụy ngày mai phải đi nhặt xác giúp anh ấy sao?"
Phương tiên sinh mím môi, hít thật sâu mấy cái mới lấy lại chút tỉnh táo. Nhớ tới lời Mã Tiểu Linh có chút sợ hãi, nghĩ đến nước Hoàng Tuyền thì càng sợ hơn. Thấy Trịnh tiên sinh giúp mình ngăn cản Mã Tiểu Linh, ông cũng vội vàng thấp giọng cầu khẩn nói: "Tiểu Linh, cô giúp tôi đi. Lúc nãy do tôi quá ngu muội."
"Không giúp được, tôi không có năng lực lớn đến vậy." - Mã Tiểu Linh từ chối, nhưng vẫn đứng tại chỗ.
Trịnh tiên sinh thấy thế, trong lòng vui ngầm. Thái độ như vậy, cũng biết Mã Tiểu Linh có thể giải quyết được chuyện này, chỉ là xem anh Phương có ra tay rộng rãi hay không. Có điều, tiền tài là vật ngoài thân, sinh không mang tới, chết không thể đem theo. Không còn mạng, thì cần tiền để làm gì.
Trịnh tiên sinh quyết định thật nhanh, cười híp mắt với Mã Tiểu Linh, ra hiệu OK, cười gian nói: "30 triệu."
Trong lòng Mã Tiểu Linh hơi rục rịch. [Con quỷ này cũng không lợi hại, chắc 30 triệu là đủ rồi. Có lẽ lần trước 1 tỷ hù Trịnh tiên sinh sợ, nên lần này ra giá gấp mấy lần. Xem ra, sau cuộc sống của mình sắp lên hương rồi. Khà khà, ặc...nên tranh thủ chút lợi ích.]
Mã Tiểu Linh nhếch miệng, phát hiện Trịnh tiên sinh đang đánh giá mình, vội vàng lạnh mạnh, trầm giọng nói: "Ít nhất phải 50 triệu."
Phương tiên sinh sững sờ, cười khổ, có chút tự oán và hối tiếc nói: "Không ngờ cái mạng của tôi cũng thật đáng giá. Tiểu Trịnh, hay là thôi đi. Coi như bán luôn cái thân này, anh đây cũng không đủ 50 triệu."
Trịnh tiên sinh nghe xong mím môi, cũng sầu khổ. Ông biết anh Phương là người nói một không nói hai, [sớm biết thì lúc đầu đã nói luôn 50 triệu cho rồi. Giờ thì tốt rồi, lỡ anh Phương chết thật, thì mấy cái hạng mục của mình phải làm sao? Cũng đã đầu tư nhiều như vậy, chẳng lẽ nói bỏ là bỏ?]
Trịnh tiên sinh mím môi, có chút khó khăn nhìn Mã Tiểu Linh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Linh này, có thể giảm giá chút được không? Em xem, anh với Gia Thụy có chuyện liền nghĩ đến em, sau này tụi anh sẽ giúp em giới thiệu nhiều mối làm ăn hơn. Lần này, chịu thiệt một chút đi mà, có được không?"
Mã Tiểu Linh trầm mặt cúi đầu, không dám nhìn Phương tiên sinh, trong lòng có chút buồn bực. Suy nghĩ, [30 triệu cũng quá nhiều]. Chép miệng, giả bộ trưng ra bộ mặt không cam lòng tình nguyện nói: "Lần này nể mặt ông, 30 triệu thì 30 triệu. Có điều Phương tiên sinh, ông phải đáp ứng tôi một điều kiện."
"Điều kiện gì?" - Phương tiên sinh ngẩng đầu, ánh mắt sáng suốt.
"Giúp tôi điều tra một người, tôi chỉ biết đại khái bối cảnh. Việc này, chỉ có người quyền lực như ông mới có thể giúp được." - Mã Tiểu Linh ôm hai tay, nghiêm túc.
"Điều tra ai?"
"Yên tâm, chỉ là một người dân nhỏ bé thôi, không có bối cảnh ghê gớm gì đâu."
Phương tiên sinh trầm ngâm chốc lát, rồi quyết định gật đầu: "Được."
Mã Tiểu Linh cười, giơ tay nhìn đồng hồ. Mới đây đã 10h rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Xem ra, đêm nay phải ngủ trễ rồi.
"Phương tiên sinh, hiện tại phải về nhà ông, tôi muốn đến đó sắp xếp một chút. Nhận tiền của ông, nhất định phải làm tốt việc cho ông. Nếu không, linh hồn ông bị tổn tương thì không tốt." - Mã Tiểu Linh cười híp mắt lên xe.
Trịnh tiên sinh thấy thế, vội vã chạy đến ghế tài xế, nhấn ga, xe chạy như bay.
Một đường chạy đến căn nhà nhỏ của Phương tiên sinh. Lúc này, Mã Tiểu Linh mới phát hiện đó là khu chung cư cao cấp, hơn nữa là có mấy chục tầng bên trong một lầu, thật không giống như nàng tưởng tượng. [Người có quyền có thế như vậy không phải nên mua một cái biệt thự sao? Sao lại ở chung cư, thật là lạ."
"Phương tiên sinh, trong nhà còn có ai không?" - Mã Tiểu Linh xuống xe, thuận miệng hỏi.
"Trong nhà không có ai, cha mẹ mấy ngày trước đã về quê. Hiện tại tôi đang ở một mình." - Phương tiên sinh coi Mã Tiểu Linh giống như thần tiên, khí thế người trên cao cũng đã thu lại, lộ ra dáng vẻ khúm núm của người hầu.
"À, vậy ở lầu mấy?" - Mã Tiểu Linh ấn thang máy, nhìn sơ đồ chung cư thấy hợp mắt. [Ba khu tám hộ. Ừm, xem ra rất bình dân.]
"Lầu 13."
[Lầu 13?] - Mã Tiểu Linh hồi hộp trong lòng. Dù sao ở Trung Quốc, số 13 không may mắn cho lắm. Hi vọng đừng có rắc rối quá là được.
Lúc này là ban đêm, xung quanh không có ai, đèn hành lang toàn dùng màu trắng, chiếu ai cũng trắng toát thật không thoải mái. Ba người nối đuôi nhau đi vào thang máy, Mã Tiểu Linh không lấy mắt kính thần quái xuống, nên có