Trong phòng còn có chút âm khí, Mã Tiểu Linh kéo rèm cửa dày nặng ra. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Mã Tiểu Linh, cả người thật ấm áp.
Một tiếng động nhỏ làm hai người giật mình, tìm âm thanh, phát hiện đũa tre đã ngã xuống đất. Xem ra, đi thật rồi.
Mã Tiểu Linh cười, ra khỏi phòng. Tử lão gia thấy thế, liền hỏi: "Tiểu Linh, không cần dán bùa sao?"
"Đã đi rồi. Với lại Tử lão gia cả người chính khí, sẽ không trêu chọc những thứ này. Bởi vì ông xem Xuân Hoa như người thân, nên bà ấy mới không bị chính khí trên người của ngài làm bị thương. Có điều nếu ngài cần, cũng có thể dán ở cửa một tấm phù an gia, chỉ là giá tiền hơi khác."
"Dán chứ, có bao nhiêu tiền cũng không mua được gia đình bình an."
Mã Tiểu Linh cười, gật đầu. Đi tới cửa lớn, người hầu liền vội vàng mở cửa. Mã Tiểu linh đứng trước cửa lớn, ông lão cũng hiếu kì chạy theo sau, nhìn quanh.
Mã Tiểu Linh là dân ngoài nghề về việc vẽ bùa. Bởi vì tư chất bình thường, nên bùa nàng vẽ ra có uy lực không lớn. Ngoại trừ lòng bàn tay, thì những lá bùa khác nàng đều là xin chú Cầu. Trước mắt không có trạch an phù, có điều dùng vạn sự phù của chú Cầu cũng được, vẫn tốt hơn do nàng vẽ.
Móc ra một lá bùa vàng, kẹp bùa vẽ vào không trung một chữ "xá", niệm: "Thiên Lôi ân ân, Địa Lôi hôn hôn, lục giáp lục đinh, văn ngã quan danh, bất đắc lưu đình, nghênh tường hành phúc, vĩnh trấn Long Thần."
Vừa dứt lời, lá bùa nặng nề dán lên cửa. Ông lão tò mò chạy lại hỏi: "Có bị gió thổi bay không?"
"Ha ha, trừ khi là âm phong(1). Yên tâm đi." - Mã Tiểu Linh cười nói.
Phương tiên sinh cũng nhích lại gần, thấy Tử lão gia vui vẻ, vội vàng nói: "Tử lão gia yên tâm đi, Tiểu Linh nói ngài rất có phúc khí. Bây giờ có thêm bùa của Tiểu Linh, nhất định gia đình sẽ bình an."
"Tốt tốt, đưa séc đến đây." - Ông lão hào khí phất tay. Nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt rất thưởng thức, nói: "Ừm, không sai. Này tiểu Phương, dạo này có khá nhiều vụ án, nếu không cũng không nhờ hai người. Lão xem, Tiểu Linh rất được nha."
Phương tiên sinh nịnh nọt gật đầu, phụ họa: "Vâng, Tử lão gia nói chí phải. Chuyện này, cứ giao cho tiểu Phương đi."
Ông lão cầm séc người hầu đưa tới, ký một cái, đưa cho Mã Tiểu Linh. Phương tiên sinh đứng bên cạnh ông lão, nhìn ông lão điền số, mặt biến sắc, có chút lúng lúng nhìn Mã Tiểu Linh, cũng ngại ngùng không dám lên tiếng.
Mã Tiểu Linh nhận séc, nhìn số tiền, cười, bắt tay ông lão nói: "Lão gia, tôi đi trước."
"Được, đi thong thả, lão tiễn cô." - Ông lão cười bước lên.
Phương tiên sinh đi bên cạnh hơi mất tự nhiên, khi lên xe, Phương tiên sinh nhìn Mã Tiểu Linh ngồi ghế phụ, cười khổ nói: "Mã tiểu thư, Tử lão gia không biết giá thị trường. Chút nữa tôi sẽ bù thêm cho cô."
"Bù thì khỏi, lần sau mời ăn cơm là được."
"Ha ha, nhất định, nhất định." - Phương tiên sinh đạp ga, hướng về trường học.
Số tiền trên séc chỉ có 50.000 tệ, lần này là lệ phí thấp nhất Mã Tiểu Linh từng có. Có lẽ lúc trước lấy giá cao quá, cho nên khi nhận tờ séc này, Mã Tiểu Linh có chút kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, nàng cũng đâu có năng lực gì, đơn giản chỉ là bỏ một lá bùa vàng thôi. 1000 đồng thành phẩm, đổi lấy 50.000 cũng không quá tệ.
[Aiz...lần sau trước khi làm việc, nhất định phải nói giá cả trước, bằng không sẽ khó xử. Ngần ấy tiền, mua cái túi xách bảng giới hạn cũng không đủ.]
Xe rất nhanh đã đến trường học. Khi Mã Tiểu Linh bước vào sân trường, mới phát hiện chẳng có ai. Nhìn xung quanh, lớp học to lớn nhưng rất ít học sinh.
Có lẽ nhìn thấy sự nghi hoặc của Mã Tiểu Linh, Phương tiên sinh cười nói: "Hôm nay là chủ nhật, vì thế học sinh được nghỉ. Có điều, trong trường có ký túc xá, bình thường từ chủ nhật đến thứ năm, học sinh sẽ ở trong ký túc xá, thứ sáu và thứ bảy sẽ được gia đình đón về nhà."
Nên tới hôm nay nhất định sẽ có chuyện. Ngày xảy ra chuyện là thứ ba, buổi tối lớp học và ký túc xá đều đóng kín cửa, nhưng không biết tại sao mấy đứa nhóc đó lại có thể vượt qua được, chạy đến phòng học, sau đó thì có chuyện. Tôi có bản sao của camera giám sát, Tiểu Linh có muốn xem không?"
"Được, đi xem." - Mã Tiểu Linh đưa tay lấy mắt kính thần quái, vừa đeo lên thì thấy dị dạng. Lớp sơn trắng nõn của trường bị hắc khí nhàn nhạt bao phủ, hắc khí có chút mờ ảo, nếu để thêm hai ngày, sợ hắc khí sẽ hoàn toàn biến mất. [Xem ra nơi này đúng là không sạch sẽ, thế nhưng nếu có thứ không sạch sẽ chiếm giữ, vậy tại sao hắc khí lại tiêu tán? Chẳng lẽ bị triệu hồi đi rồi?]
Mã Tiểu Linh nghi hoặc nhìn xung quanh, phát hiện hoàn cảnh trống trải, không có chỗ nào ẩn nấp được. Lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, theo Phương tiên sinh đi tới phòng phát thanh ở lầu hai.
Có lẽ Phương tiên sinh đã chào hỏi trước, nên rất rành đường. Ngoại trừ bảo vệ ở ngoài cửa, thì trong trường chỉ có Phương tiên sinh và Mã Tiểu Linh.
Phương tiên sinh mở máy tính, bấm vào tập tin trên màn hình. Mã Tiểu Linh nhìn chằm chằm video, trên màn hình hiện ra bốn đứa nhóc thừa dịp bảo vệ ngủ gục, lén lúc trèo qua cửa. Sau đó, hình xoay một cái, bốn đứa đi vào một phòng học ở lầu một.
Đêm đó ánh trăng bị mây che khuất nên khá âm u, không nhìn rõ phòng học. Dù camera trong lớp học vẫn đang chạy, nhưng chỉ thấy một màu đen thui.
Mã Tiểu Linh nhìn kỹ, cũng chỉ có thể nhìn thấy một cục đen thùi lùi. Tình cờ mặt trăng thoát khỏi mây, nên nàng có thể nhìn thấy một đứa nhỏ đang đi tới đi lui, chớp mắt lại không thấy. Mã Tiểu Linh bấm chậm lại, mỗi khi hình ảnh sáng lên màu trắng thì nàng liền bấm ngừng. Có thể nhìn thấy đứa nhóc cứ đi qua đi lại, thế nhưng mỗi lần, chỉ có một đứa đi. Nếu không phải chúng mặc đồ ngủ khác nhau, thì Mã Tiểu Linh thật sự không