Mã Tiểu Linh nhìn Phương tiên sinh nói: "Tối nay học sinh sẽ về ký túc xá sao?"
"Ừm." - Phương tiên sinh đột nhiên thấy không ổn, có chút giật mình nhìn Mã Tiểu Linh.
"Không có gì, xem chừng tụi nó, đừng để chúng chạy vào phòng học là được rồi. Qua đêm nay là không sao." - Mã Tiểu Linh cười.
"Được, cô xem lúc nào thì quay lại?" - Phương tiên sinh cẩn thận hỏi.
Mã Tiểu Linh nhìn đồng hồ, trầm tư nói: "8h tối đi, bây giờ tôi phải đi ăn đã."
"Được, vậy đi ăn." - Phương tiên sinh khóa cửa phòng phát thanh, sau đó lái xe đưa Mã Tiểu Linh vào thành phố, tìm đại một nhà hàng giải quyết cái bụng. Mã Tiểu Linh đi dạo phố một chút, Phương tiên sinh đáng thương hai chân đi sắo mềm nhũn. Kết quả, Mã Tiểu Linh nổi lên hứng thú, mua cái túi xách mới màu cây oải hương, không thèm trả giá, rồi trở về xe.
Phụ nữ đi dạo phố thật sự đáng sợ, đi một lần tận 4 tiếng chỉ để mua 1 cái túi xách. Phương tiên sinh nhìn Mã Tiểu Linh kỳ lạ, ý tứ sâu xa nói: "Tiểu Linh, cô muốn đổi túi xách sao?"
"Không, cái này tôi mua cho bạn." - Mã Tiểu Linh cười cầm túi xách đưa tới trước mặt Phương tiên sinh, nói: "Đẹp không?"
"Đẹp." - Phương tiên sinh cười. Dù ông cảm thấy túi xách khắp thiên hạ, cái nào cũng giống nhau, nhưng không muốn làm Mã Tiểu Linh không vui.
"Cái túi xách của cô hình như đựng được rất nhiều nhỉ?" - Phương tiên sinh hỏi dò. Ông nhớ rõ lần trước Mã Tiểu Linh lấy ra gậy Phục Ma, còn có mắt kính thần quái, bùa, gói to gói nhỏ to bằng bàn tay. Nhưng nhìn thế nào, cái túi đó cũng không chứa được nhiều đến vậy.
"Phương tiên sinh, ông quá giới hạn rồi." - Nụ cười trên môi Mã Tiểu Linh biến mất, nhét cái túi xách mới to hơn bàn tay vào trong túi của mình.
Phương tiên sinh muốn lọt tròng con mắt, cái túi đó rõ ràng lớn hơn bàn tay, tại sao có thể nhét vào? Đúng là không khoa học. Không đúng, Mã Tiểu Linh là người hàng yêu phục ma, nó đã không có khoa học rồi. Chẳng lẽ thật sự có túi không gian mà trên sách nói tới.
Phương tiên sinh nuốt nước miếng, cảm thấy cuống họng khô ráp. [Nếu hiến cái này cho quốc gia, sẽ là phát hiện trọng đại thế nào? Việc này có thể đưa quốc gia đến tầm cao mới.]
Mã Tiểu Linh nhìn vẻ mặt khó lường của Phương tiên sinh, cười gằn: "Thứ này không thể phục chế, cũng không thể tái sinh. Ông biết thế giới này có ma quỷ, vậy thì cũng phải biết có thần tiên. Luôn có một vài món đồ lưu lạc ở nhân gian, ngoại trừ chủ nhân của nó, người khác đừng mong đụng tới."
Lời này không chỉ nhắc nhở Phương tiên sinh đừng nghĩ quá nhiều, càng chứng minh thực lực của bản thân. [Tử lão gia nói gì mình cũng đều nhớ, không chừng sẽ có chỗ dùng được, không phải sao?]
Phương tiên sinh giật mình, vội vã cười trừ nói: "Ừm, Tiểu Linh dù sao cũng là cao nhân mà. Có muốn ăn thêm thứ gì không?"
"Giúp tôi mua một phần KFC, tôi vào trường ăn." - Mã Tiểu Linh phất tay, không muốn nói thêm, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Dù sao chuyện tối mới làm, cũng không ai biết. Thế nhưng có thể gϊếŧ hết 4 đứa trẻ, thì linh hồn này chả hiền hậu gì.
Phương tiên sinh đậu xe ở cửa, nhìn Mã Tiểu Linh đi vào. Bầu trời vẫn chưa tối, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng sân tập, kéo dài cái bóng Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cầm theo phần KFC đi vào phòng học, cửa phòng không khóa, Mã Tiểu Linh tùy ý ngồi đại đâu đó ăn. Nhìn xung quang, toàn bộ bị bao trùm trong bóng tối.
Thời gian không ngừng lại, sau khi ăn no, Mã Tiểu Linh đem gậy Phục Ma ra lau lau rồi dán lá bùa cam lên, cất vào.
Ánh sáng lóe lên trong tay, một cây nến màu trắng xuất hiện. Cây nến này lúc ở nhà Tử lão gia dùng không hết, đây là nến gọi hồ. Sáp nến dùng dầu được tinh luyện tạo thành, có thể dẫn đường cho ma quỷ. Ma quỷ sẽ bị ánh lửa dẫn hấp dẫn, rồi đi tới.
Thế nhưng, ngọn nến chỉ có hiệu quả trong bán kính 50m. Lấy nến ra, nhìn đồng hồ, còn chưa tới giờ, liền lấy điện thoại ra lướt web, lên mạng đúng là cách gϊếŧ thời gian nhanh nhất. Đến khi Mã Tiểu Linh cảm nhận được hơi lạnh, mới nhận ra thời gian đã qua từ lâu.
Nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng so với dự tính, có điều cũng không ảnh hưởng mấy. Mã Tiểu Linh thong dong cất điện thoại, thắp nến, ánh nến chiếu sáng phòng học nho nhỏ.
Khi nến sáng lên, Mã Tiểu Linh cảm thấy người run lên, không khí xung quanh lạnh lẽo. Vội vã đeo mắt kính thần quái, lấy Kim la bàn ra. La bàn vừa mới lấy ra, kim chỉ nam liền quay vòng. Ánh mắt Mã Tiểu Linh sáng lên, tay kẹp lá bùa, nhìn chằm chằm vào la bàn.
Kim chỉ nam xoay cho đã, rồi dừng lại ở hướng 11:00. Mã Tiểu Linh nhìn nến dẫn quỷ, ngọn lửa cũng chỉ vào hướng 11:00. Lá bùa trong tay phóng tới, Mã Tiểu Linh vội vã bấm quyết, quát: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung mượn pháp, TRỪ TÀ!"
Lá bùa dừng giữa không trung, hình như đụng vào thứ gì đó trong suốt, biến thành quả cầu lửa. Một tiếng thét vang vọng trong không khí, la bàn trong tay Mã Tiểu Linh lại xoay điên cuồng.
Lần này, nến dẫn quỷ yếu ớt, dường như sắp tắt. Mã Tiểu Linh biến sắc, vội vã lấy bình máu chó ra xịt xung quanh nến dẫn quỷ. Máu chó