Mã Tiểu Linh căng thẳng, [không phải nó, con quỷ làm mình bị thương tuyệt đối không phải nó. Nơi này vẫn còn có con quỷ khác, vậy mà mình không phát hiện.] - Mã Tiểu Linh chán nản nhìn xung quanh, trong lòng chìm xuống, [mình không thể nhìn thấy con quỷ đó.]
[Không đúng, mình không có đeo mắt kính thần quái, khi vừa bị ném đi, gậy Phục Ma và kính thần quái cũng rớt ra.] - Mã Tiểu Linh nhìn về phía bục giảng, phát hiện cái kính đã tan nát nằm trong đống phế tích của bục giảng.
Ánh sáng lóe lên trong tay, một cái mắt kính thần quái hoàn toàn mới xuất hiện, vừa đeo vào Mã Tiểu Linh liền phát hiện con quỷ vừa đánh lén nàng đang đứng trước mặt.
Mã Tiểu Linh thầm kêu không ổn, vội vàng lùi về sau. Bị âm khí ép chặt làm nàng sởn tóc gáy, giống như chỉ sau 1s, mình sẽ nói bái bai thế giới này.
Ngay lập tức, một cây súng lục bằng ngà voi xuất hiện trong tay. Mã Tiểu Linh bóp cò, đạn gỗ đào tỏa ra ánh sáng, lít nha lít nhít kinh văn xuất hiện trên không trung. Những đoạn kinh văn vừa xuất hiện, liền tụ lại tạo thành một bài kinh Phạn: "Hách hách dương dương, hiện ngã thần quan, phong hỏa lôi đình, thủ hộ ngô bàng, ngã phụng mệnh lệnh, lập trảm bất tường."
(*tạm dịch: Ánh sáng trời đất, thể hiện thần quang, phong hỏa lôi đình, thủ hộ bên ta, lập tức nghe lệnh, chém bỏ tà ma)
Trong nháy mắt Phạn âm hợp lại thành một chữ "trảm" thật to, hóa thành một thanh đao lớn sừng sững, cắt con quỷ ra làm đôi, làm nó kêu la thảm thiết.
Phân nửa cơ thể của nó văng ra xa, rồi lại giãy dụa hợp lại, tiếp tục nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt chứa đầy tàn nhẫn.
Mã Tiểu Linh trong lòng cả kinh, [mình đã xài đến chiêu mạnh như vậy mà nó vẫn có thể tự phục hồi sao? Bị một lần chắc sẽ đề phòng.] - Mã Tiểu Linh chưa kịp phản ứng, thì nữ quỷ lúc nãy đánh tới, khí thế hận không thể chém Mã Tiểu Linh thành trăm mảnh.
Cây súng lục trong tay Mã Tiểu Linh lại giơ lên, đột nhiên ngực đau đớn, cơn đau làm Mã Tiểu Linh híp mắt lại, lùi về sau. Trong khoảnh khắc, ma nữ liền dùng cánh tay bị thương chứa đầy âm khí, chém tới Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh sợ đến biến sắc, vội vã xoay người né, không ngờ nữ quỷ xấn tới, âm khí đụng vào lưng Mã Tiểu Linh. Lá bùa đỏ lóe sáng, cản lại đòn tấn công, nhưng Mã Tiểu Linh vẫn bị ép phải liên tục lùi về sau. Lục phủ ngũ tạng lại bị va đập, một lần nữa ói máu.
Ánh sáng của lá bùa đỏ trước ngực đã mờ, xem ra không thể chịu được lần công kích tiếp theo. Mã Tiểu Linh chuẩn bị nhặt lên gậy Phục Ma, nhưng con quỷ dùng gió để ném cái ghế làm gậy Phục Ma văng xa hơn.
Mã Tiểu Linh khẽ cắn răng, mỗi lần hít thở đều đau muốn bể phổi, tình hình này nếu kéo dài sẽ bất lợi với nàng. Nhìn ma nữ đang từ từ đến gần, Mã Tiểu Linh trước tiên vọt tới, ma nữ ngẩn ra rồi cười lạnh, móng tay dài thêm 3m, vồ tới.
Mã nữ bắt được tay trái của Mã Tiểu Linh, muốn dùng sức kéo đứt cánh tay đáng ghét này, nhưng liếc nhìn thấy Mã Tiểu Linh đang cười. Nó giật mình, vừa định lùi về sau thì giọng nói của Mã Tiểu Linh vang bên tai: "Long Thần nghe lệnh, trong lòng bàn tay mượn pháp, TRỪ TÀ!"
Một luồng sét đánh thẳng vào bụng dưới của ma nữ, ma nữ bị sét đánh trúng kêu lên, quỷ khí trên cơ thể tản đi một ít. Ma nữ liên tiếp lùi về sau, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay trái của Mã Tiểu Linh. [Không phải tay trái không dùng được nữa sao? Con người đúng là gian xảo, nếu mình không gϊếŧ ả, đúng là khó tiêu mối hận trong lòng.]
Mã Tiểu Linh cười lạnh, lấy ra lá bùa đỏ, bắt đầu bấm quyết. Từng chữ mạnh mẽ phát ra, giống như từng hồi trống làm ma nữ không yên: "Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền. TRỪ TÀ!"
Một luồng sáng màu vàng thoát ra từ ngực Mã Tiểu Linh, tiếng gầm của Thần Long làm ma nữ cả kinh muốn chạy trốn, lại phát hiện cơ thể không thể động đậy. Đầu rồng to lớn xuất hiện trước ngực Mã Tiểu Linh, con rồng vàng óng được thả ra hưng phấn bay quanh lớp học một lần. Đáng tiết không gian quá nhỏ, chứa cái đầu rồng cũng thấy hơi chật.
Thần Long không quan tâm địa hình, bay vòng vòng trên đầu Mã Tiểu Linh, dùng nữa con mắt liếc nhìn ma nữ đang hoảng sợ. Cái đuôi dài đằng đẵng quét tới, ma nữ bị đánh trúng, cả người như viên đạn bắn đi thật xa.
Ngay lập tức, Thần Long bay tới ngậm ma nữ trở về phòng học. Ánh mắt ma nữ tàn nhẫn, tụ âm khí trong tay, đánh liên tiếp vào Thần Long. Cơ thể Thần Long tiếp xúc với âm khí run rẩy, nhìn lại, cái vảy vàng óng hình như hơi mờ dần.
Thần Long rống lên, tiếng gầm kinh thiên động địa làm phòng ốc run nhẹ. Chỉ là con ma nữ nho nhỏ, mà dám khiêu khích uy nghiêm của nó sao? Thần Long phun hơi thở, biến thành một cái lồng giam nhốt ma nữ bên trong. Sau đó há miệng hút nhẹ, ma nữ chỉ đành giãy dụa từ từ chui vào bụng Thần Long.
Thần long nhìn Mã Tiểu Linh bị thương, ánh mắt ngưng đọng, há miệng. Nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài, quay về trong cơ thể Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh cảm thấy xương cả người sắp nát vụn, ho khan một tiếng, lại phun máu. Trên tay trái thì có ba cái lỗ nhìn mà giật mình, có lẽ lúc nãy áp chế âm khí nơi bả vai, nên khi động thủ thì vết thương tổn thương tới kinh mạch. Giờ đây, Mã Tiểu Linh hoàn toàn không cảm thấy được tay trái nữa.
Gượng dậy, lại phát hiện mỗi bước đi thì toàn thân đau nhói. Cố nén đau, thu dọn dụng cụ vào không gian giới chỉ, gọi điện thoại cho Phương tiên