Phản xạ có điều kiện còn hơn cả lý trí, Mã Tiểu Linh chưa kịp nghĩ đối sách, thì cơ thể đã có phản ứng. Một lá bùa vàng đột nhiên cháy lên, Mã Tiểu Linh lấy tinh thần đánh nhanh rút gọn, kề sát lá bùa dưới khuỷu tay, rồi đánh về phía sau.
Không! Có! Động! Tĩnh!
Một tiếng kêu thảm thiết như nàng muốn cũng không có, cơ thể Mã Tiểu Linh càng cứng ngắc hơn. Móc ra Kim la bàn, nhìn xuống, phát hiện kim chỉ nam chỉ về hướng 1h. Mã Tiểu Linh nuốt nước bọt, tay cầm Kim la bàn, một tay nắm chặt gậy Phục Ma, từ từ bước về phía Kim la bàn định hướng.
Chưa được vài bước, Mã Tiểu Linh liền phát hiện nhiệt độ xung quanh hạ thấp. Nhưng thần nhìn, suýt nữa sợ nói không nên lời. Không biết từ lúc nào, nơi này từ tối đen dần dần trở lại bình thường, nhưng xung quanh lại có thêm rất nhiều người. Hay phải nói là, rất nhiều linh hồn.
Mười mấy linh hồn bay tán loạn trên không, cứ như không nhìn thấy Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh nhìn một quỷ hồn cách mình không xa, phát hiện đó là một quỷ nữ. Chỉ là khi nhìn chính diện, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng bị móc mất một con mắt. Mã Tiểu Linh có thể nhìn thấy hốc mắc máu chảy đầm đìa, thấu sâu tận bên trong não.
Cảm thấy có chút muốn ói, quỷ nữ cũng chú ý tới Mã Tiểu Linh, nhưng chỉ nghiêng đầu nhìn. Con mắt còn lại thì chớp chớp, rồi bỏ đi.
Mã Tiểu Linh giật mình, cảm thấy hình như tụi nó đang đồng cảm với nàng. [Cô ta đang thông cảm mình sao? Nhưng tại sao lại thông cảm mình?]
Mã Tiểu Linh nhìn về phía một quỷ hồn khác, vẫn là nữ, cô ấy bị mất một bàn tay. Nữ quỷ đó cũng yên nhìn Mã Tiểu Linh, trong ánh mắt cũng tràn đầy đồng cảm.
Mã Tiểu Linh căng thẳng, nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ đều là nữ. [Những hồn phách này đến từ đâu? Tại sao toàn là phụ nữ? Lại còn bị mất đi một bộ phận nào đó, chẳng lẽ bị gϊếŧ hại?]
[Nếu thật sự bị gϊếŧ, vậy tên đó nhất định bị điên. Ở đây có tới vài chục người, hung thủ là ai? Lẽ nào?]
Trong lòng Mã Tiểu Linh thầm kêu không ổn, vội vã chạy về hướng Kim La bàn chỉ định, phát hiện kim chỉ nam vẫn đứng im. [Tại sao lại như vậy? Nơi này rất nhiều quỷ hồn, tại sao kim chỉ nam không động? Lẽ nào hỏng rồi?]
Mã Tiểu Linh nhìn về hướng 1h, phát hiện có người ngồi xổm trên đất nghịch cái gì đó. Bên cạnh hắn có một tên mặc áo bào vàng nằm đó, xem ra chính là người mà Lý Văn đã mời tới, cũng không biết là sống hay chết.
Mã Tiểu Linh từ từ bước tới gần người ngồi trên đất, những linh hồn nữ xung quanh tự nhiên khẩn trương. Rõ ràng lúc nãy còn rất bình tĩnh, bây giờ thì chạy tán loạn, còn có một con bay tới trước mặt Mã Tiểu Linh khua tay múa chân, ánh mắt đầy hoảng sợ, há mồm không ngừng nói gì đó. Rất tiếc, vì cô ấy bị cắt mất lưỡi, nên chỉ có thể nói ú ớ.
Mã Tiểu Linh đưa mắt nhìn xuống, cảm thấy sởn tóc gáy. Trên đất đầy nội tạng người, có mắt, có mũi, có ngón tay, còn có bộ phận "tư mật". Những bộ phận này đủ ghép lại thành hai người.
[Không lẽ đó là những bộ phận của mấy cô gái đó sao?] - Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn, lại phát hiện tất cả nữ hồn run lẩy bẩy nhìn người ngồi chồm hỗm trên đất.
Mã Tiểu Linh mím môi, lần nữa bước tới một bước. Tên đạo sĩ hai mắt mở to, nhìn chòng chọc lên trời, ánh mắt đầy hoảng sợ. Mặt tên đạo sĩ áo bào vàng bị cắt mắt một nửa, vết máu tạo thành một vòng tròn lớn dưới đất.
Mã Tiểu Linh hít vào ngụm khí lạnh, liếc mắt nhìn xem. Thấy người ngồi dưới đất liều mạng cầm nửa cái mặt kia liều mạng đè vào mặt mình, hình như muốn dán chặt nó lên khuôn mặt.
Mã Tiểu Linh hít sâu một hơi, càng đến gần, mùi máu càng nồng, [không phải đến hai tên đạo sĩ sao? Không đúng, là ba, còn ông lão mặc đồ thái cực nữa. Ở đây chỉ có một, còn hai người kia đâu?]
Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma đánh xuống tên đàn ông đang ngồi xổm, không ngờ hắn nghiêng đầu né được, nở nụ cười cứng ngắc. Có lẽ nửa khuôn mặt kia vừa được gắn vào, nên vẫn còn bị cứng đơ. Nụ cười quá quỷ dị, một bên thì cười, còn một bên không phản ứng.
"Nhìn.....được.....không?" - Giọng nói của gã đàn ông dường như tiếng gió hú, trầm thấp nhưng chói tai.
Mã Tiểu Linh trừng mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, nhẹ giọng nói: "Thật khó coi."
"Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta, rõ ràng rất dễ nhìn." - Gã đàn ông đột nhiên kích động, nhìn Mã Tiểu Linh ánh mắt đầy tàn nhẫn. Thế nhưng sau một lúc thì nghi hoặc nhìn Mã Tiểu Linh, rồi lại nhìn những quỷ hồn đang run lập cập, gãi gãi đầu tự lẩm bẩm: "Tại sao tóc vẫn chưa cắt? Có nên gϊếŧ hay không đây?"
Mã Tiểu Linh vừa nghe xong liền dựng tóc gáy, trong lòng sinh nghi, cảm thấy tên đàn ông tàn bạo này tại sao lại để nàng tự do đi tới đi lui, thì ra là vì mái tóc của nàng.
[Lẽ nào hắn biếи ŧɦái tới mức này sao? Gϊếŧ người cũng phải chọn kiểu tóc, như vậy cũng được sao?"
"Sao ngươi lại phải gϊếŧ nhìu người như thế?" - Mã Tiểu Linh nhíu mày, cảnh giác nhìn tên đàn ông điên khùng trước