Đám mây đen giống như nước đang sôi, đạo sĩ mặc đồ thái cực hét lên, móc ra một đinh xương đâm vào đám mây.
Đám mây đen đột nhiên biển ảo thành một cái mặt quỷ to lớn, cái miệng rộng mở ra, nuốt trọn đạo sĩ mặc đồ thái cực.
Mã Tiểu Linh thấy thế hô không được, liền rút ra lá bùa đỏ ném về phía mặt quỷ, hét lên: "Long Thần nghe lệnh, Địa Hỏa Thiên Phong mượn pháp, Trừ Tà!"
Đất trời đột nhiên hóa thành một cái lò nung lớn, một lốc xoáy từ bắn ra từ giữa lá bùa, trong nháy mắt liền lớn mạnh. Trung tâm lốc xoáy đỏ rực, xung quanh có thể nhìn rõ hướng gió thổi, tầng tầng gió xoáy vây xung quanh lửa đỏ, mang theo ý chí kiên cường đánh thẳng về phía mặt quỷ.
Mặt quỷ há to mồm hút một cái, muốn nuốt chửng lốc xoáy. Lốc xoáy đang đung đưa, khi đến gần mặt quỷ thì lách người tránh khỏi cái nuốt của nó. Giữa đất trời hai thứ giằng co, Mã Tiểu Linh sợ Thiên Phong không thể làm tổn thương mặt quỷ, liền móc ra súng ngà voi.
Họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào mắt mặt quỷ, hai tiếng súng vang lên, Mã Tiểu Linh lại muốn lấy ra pháp trận, thì mặt quỷ đã giành trước một bước. Phân ra một cái bóng mờ, cái bóng hung hăng, tựa như một cây chùy to lớn đánh vào bụng dưới của Mã Tiểu Linh.
Hai viên đạn gỗ đào đụng vào mặt quỷ, liền phát ra ánh sáng, kinh văn trên đạn bay lên rồi hòa vào nhau, tạo thành một câu tiếng Phạn: "Hách hách dương dương, hiện ngã thần quang, phong hỏa lôi đình, thủ hộ ngô bàng, ngã phụng mệnh lệnh, lập trảm bất tường."
Phạn âm ngưng tụ thành hai chữ "trảm", hóa thành hai thanh đại đao, một trái một phải chém xuống mặt quỷ. Mặt quỷ tránh không kịp, bị hai thanh đao tạo từ Phạn âm chém trúng, gương mặt bị hai vết nứt, một bóng người từ trong vết nứt rơi xuống. Khi chạm đất, cả người liền chấn động, nhưng rất nhanh trở mình chạy về phía Mã Tiểu Linh.
Mặt quỷ phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, cái mặt quỷ bốc khói rồi từ từ thu nhỏ lại, biến thành một quả cầu tròn không rõ hình thù. Quả cầu từ từ tản ra, ngưng tụ thành một người đàn ông, khuôn mặt vẫn như cũ nửa bên cứng ngắc, một nửa tức giận nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt mù mịt, hận không thể chém Mã Tiểu Linh thành muôn mảnh.
Lúc này Mã Tiểu Linh bị cái bóng mờ truy kích, thấy tránh không khỏi, liền lấy ra lá bùa đỏ, khẽ đọc: "Thiên Đạo Vô Cực, vạn pháp về nguyên, Càn Khôn Ngũ Hành, Âm Dương chuyển nghịch, bức màn phòng thủ vô hình, Thần Long nghe lệnh!" - Rồi dán lá bùa trước ngực mình.
Vừa dán lên, thì bóng mờ vừa đánh tới, khi chạm vào cơ thể Mã Tiểu Linh, thì có một luồng ánh sáng vô hình tản ra bao lấy cái bóng. Cái bóng mờ liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn càng lúc càng nhỏ.
Gã đàn ông một bên kêu gào, một bên siết chặt tay, đến nỗi xương cũng kêu răng rắc, khí thế hùng hổ đi tới Mã Tiểu Linh. Còn bẻ bẻ cái cổ, hình như muốn lấy hết sức lực để giáo huấn Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh hơi nheo mắt lại, một luồng tàn nhẫn phát ra, nắm lấy gậy Phục Ma, đánh về cái bóng mờ đang cố gắng giãy giụa.
Gã đàn ông vừa bước một bước, liền ôm đầu kêu to, dáng dấp thống khổ cực điểm. Gậy Phục Ma lóe sáng, lá bùa đỏ dán phía trên biến thành tro tàn, nhẹ nhàng rơi xuống.
Mã Tiểu Linh thấy tên đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ chót giống như nhuộm máu tươi. Trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa lấy ra lá bùa đỏ, dán lên gậy Phục Ma.
"Mã thiên sư, chúng ta phải ra ngoài trước đã. Hôm nay là trăng tròn, hắn rất mạnh. Chúng ta trước tiên rút lui, chờ hai ngày nữa tính sổ với hắn." - Đạo sĩ mặc đồ thái cực nói liên tục, phóng ào ào về phía cửa lớn. Chỗ cửa lớn có một tên đạo sĩ áo bào vàng đang đứng đó run rẩy, quay lại nhìn Mã Tiểu Linh cầu cú, gào thét đến long phổi: "Cho tôi ra ngoài......Cứu mạng đi!!!!"
Tiếng hét thê thảm vang vọng bên trong công trường, lại thêm đầy trời quỷ khí, làm người ta phát run. Đạo sĩ đồ thái cực vọt tới, phát hiện không thể xông phá kết giới. Lấy ra đinh xương, thoa chút máu của mình, sau đó đâm mạnh vào kết giới.
Kết giới run run vài lần, gã đàn ông đang ôm đầu khóc rống đột nhiên đứng dậy, lao về phía cửa. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến gần cửa. Đạo sĩ đồ thái cực thấy không ổn, né tránh, không ngờ gã đàn ông nhanh hơn một nhịp, bị bàn tay to lớn của hắn đánh mạnh bay ra ngoài.
Hai bóng người giống như hai viên đạn được bắn ra ngoài, ngã xuống đất, co giật vài lần rồi nằm im, không biết còn sống hay đã chết. Mã Tiểu Linh phát lạnh, lấy ra bùa đỏ, [đây là tất cả vốn liếng còn lại của mình, nhất định phải thành công. Nếu mình đã ra tay thì không được phép bỏ chạy. Nếu tâm không ổn định, lỡ sau này đụng tới thứ mạnh hơn, việc đầu tiên mình nghĩ đến cũng là bỏ chạy. Nếu không có dũng khí quyết tâm chặt tay, thì con đường hàng yêu phục ma sau này không phải càng lúc càng xa sao.]
Mã Tiểu Linh híp mắt lấy một lá bùa đỏ, nét mặt nghiêm túc, thừa dịp gã đàn ông đang phát điên ở kết giới, nàng đặt lá bùa ở tâm vị Thiên Càn của mình. Khi lấy thêm lá thứ hai, đồng tử liền co lại, gã đàn ông đang lao về phía nàng. Mã Tiểu Linh đạp bộ Bát Quái, mắt