Mã Tiểu Linh nặng nề ngã xuống đất, cũng may đất đã bị đào bới qua nên khá xốp. Có điều lần này làm huyết khí Mã Tiểu Linh sôi trào, chết tiệt thật.
Tên đàn ông lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh, chưa đầy một giây lại biến mất. Mã Tiểu Linh quýnh lên, vội lấy ra lá bùa đỏ, lập tức dán vào ngực, đọc: "Thiên Đạo Vô Cực, vạn pháp về nguyên, Càn Khôn Ngũ Hành, Âm Dương nghịch chuyển, màn bảo vệ vô hình, Long Thần nghe lệnh!"
Một bóng đen hung hăng đánh tới Mã Tiểu Linh, lá bùa đỏ tỏa ánh sáng vàng, chậm rãi bao bọc cái bóng. Mã Tiểu Linh hơi nheo mắt, một vệt sáng lóe lên rồi biến mất. Gậy Phục Ma xuất hiện trong tay phải, đập xuống cái bóng.
Không lo được gậy Phục Ma đánh trúng cái bóng sẽ có kết quả gì, Mã Tiểu Linh quay đầu chạy, tên đàn ông phía sau càng kêu la thảm thiết, giống như theo gió gào thét vào tai nàng. Mã Tiểu Linh cắn răng, nhẫn tâm nhắm mắt lại.
, một sức mạnh to lớn từ bả vai truyền đến, Mã Tiểu Linh cảm thấy đau tận lục phủ ngũ tạng. Cơ thể mảnh mai của Mã Tiểu Linh bị hất tung lên cao, vùng bụng đau đến mức mất luôn cảm giác, một ngụm máu tươi phun ra. Mã Tiểu Linh nặng nề té xuống đất, cơ thể lăn một vòng, nằm im không nhúc nhích, hình như đã hôn mê.
Gã đàn ông đang cáu kỉnh, vì mất mục tiêu đột nhiên yên tĩnh. Hắn yên lặng nhìn Mã Tiểu Linh nằm trên đất, cười thầm, từng bước đến gần Mã Tiểu Linh.
"Chân, chân này là của ta." - Tên đàn ông ngồi xổm xuống cạnh Mã Tiểu Linh, trong miệng lẩm bẩm, đưa tay định chạm vào. Chân bị trầy, nhưng vẫn trắng nõn. Không ngờ lại bắt hụt, hắn giương mắt nhìn, thấy Mã Tiểu Linh cuộn tròn lùi lại ngồi một bên, hai tay kết kim cương ấn, lạnh lùng nhìn hắn.
Gã tên đàn hừ nhẹ, vọt tới Mã Tiểu Linh. Lại phát hiện, làm thế nào cũng không đụng được Mã Tiểu Linh, tại sao? Tại sao không thể đến gần? Tên đàn ông hung tợn đánh vào bức màn vô hình, âm khí đụng vào bức màn của Âm Dương Ngũ Lôi trận giống như đá chìm xuống biển lớn, không một gợn sóng.
Mã Tiểu Linh cười lạnh, dù bị thương nhưng vẫn đáng giá. Ít nhất nếu nàng không né, thì Âm Dương Ngũ Lôi trận căn bản sẽ không có cách nào hoàn thành. Lần này tổn thất hơi nhiều, cũng không biết bộ đồ lòng có bị gì không. Ngay cả hô hấp Mã Tiểu Linh cũng không dám thở mạnh, chỉ hít thở nhẹ thôi mà lục phủ ngũ tạng như bị dao cắt, khó lòng chịu đựng.
Tên đàn ông nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, hình như đã nhận ra sự kỳ lạ, vừa định rời đi. Không ngờ một bước này như trời mây biến đổi.
Không gian vô hình đột nhiên xuất hiện những ánh chớp bạc, ánh chớp từ bốn phương tám hướng xuất hiện trong kết giới, rồi ngưng tụ trên đầu hắn. Gã đàn ông sợ hãi biến sắc vội vã né tránh, lại phát hiện hắn không thể đi đâu được, phía trên là sấm chớp vang dội.
Hắn không thích sét. Sét là Thiên Trừng cọ rửa tội ác, được coi là kẻ thù không đội trời chung với yêu ma. Lúc trước Mã Tiểu Linh dùng Chưởng Lôi Tâm, tuy rằng hắn rất ghét, nhưng chỉ có thể làm tổn thương hắn một chút mà thôi. Nhưng bây giờ sấm sét đầy đầu, làm hắn đột nhiên có ý nghĩ là hắn phải chết, điều này làm hắn có chút sợ.
Tên đàn ông bước nhanh, nhưng bốn phía vẫn không có gì thay đổi. Sấm chớp trên đầu càng lúc càng to, hắn nhìn ánh chớp còn to hơn cả cánh tay người lớn, càng lúc càng hoảng sợ. Nhưng sét vẫn chưa đánh xuống, nhìn có vẻ vẫn còn đang ngưng tụ. Sét to như vậy đủ để làm hắn bị thương nặng, nếu còn to thêm, hắn có bị hồn tiêu phách tán không?
Tên đàn ông mù mịt nhìn tia sét, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Hắn đột nhiên nhảy lên, đánh mấy quyền vào tia sét.
Tia sét bị đánh liền tránh né, Thiên Trừng làm sao có thể khoan dung cho quỷ hồn đê hèn khiêu chiến uy nghiêm của mình. Trong phút chốc, sấm vang chớp giật tập trung lại thành lôi hải, nhấn chìm tên đàn ông.
Mã Tiểu Linh mắt thấy tên đàn ông muốn phá Âm Dương Ngũ Lôi trận của nàng, liền nóng nảy. Rồi lại nhìn tia sét càng lúc càng yếu, với tên đàn ông do âm khí biến thành đang ra sức phản kháng, càng lo hơn. [Nếu Âm Dương Ngũ Lôi trận bị phá, thì mình nguy thật rồi.]
Mã Tiểu Linh nôn nóng, càng sốt ruột thì cơ thể càng đau. Căng thẳng là bụng Mã Tiểu Linh tụ huyết, nàng tằng hắng một cái, tụ huyết vẫn không ra. Mã Tiểu Linh cảm thấy đầu đau đớn, 1 giây sau trước mắt tối sầm, không còn tri giác.
Tên đàn ông phá tan Âm Dương Ngũ Lôi trận, nhưng thân thể cũng tàn tạ không thể tả. Lúc này hắn cực kỳ yếu, khi vừa phá xong trận, thì hắn cũng biến mất. Hắn không dám đánh cược, [lỡ nữ đạo sĩ kia vẫn còn sức, thì hôm nay mình phải chết ở đây sao? Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, ả nữ đạo sĩ này, chính tay mình sẽ gϊếŧ ả.]
Ánh mắt gã đàn ông phát ra tia tàn nhẫn, vừa định hóa thành âm khí ẩn núp ở một góc, lại phát hiện hắn không thể động đậy. Gã đàn ông hoảng hốt, dùng sức giãy dụa, lại phát hiện hắn không thể khống chế cơ thể của mình, chuyện gì thế này?
"Đánh thoải mái không?" - Vương Quý Nhân từ từ xuất hiện trên không, bốn mắt nhìn nhau. Mái tóc dài buông phía sau, trời không gió vẫn bay bay, đôi mắt đỏ như máu, đang lạnh lùng nhìn người đàn ông. Ánh mắt của nàng như biển máu vô tận, giống như Luyện Ngục Tu La, khiến người ta tràn đầy sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn. Đôi môi đỏ nhếch lên có ý cười, nhưng đầy lạnh lùng.
Đưa tay về phía Mã Tiểu Linh, vung nhẹ, một ánh sáng màu trắng bắn vào bụng Mã Tiểu Linh. Vương Quý Nhân chỉ vào Mã Tiểu Linh, lại một ánh sáng trắng bắn vào trán Mã Tiểu Linh. Lúc này mới chậm rãi chắp tay sau lưng, lạnh lùng tên đàn ông trước mặt.
"Ngươi là ai?" - Tên đàn ông có vẻ sợ hãi, theo bản năng lui về sau một bước, mới nhớ cơ thể đã mất không chế.
"Ta chưa bao giờ thích làm bẩn tay mình, ngươi là đứa đầu tiên." - Vương Quý Nhân thở dài, rồi biến mất.
Đồng tử tên đàn ông co lại, một cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân, người đâu? [Tốc độ này ngay cả mình cũng không thấy được, ả không phải người, nhất định không phải người. Lẽ nào giống mình, ả chết rồi sao?] - Tên đàn ông hoang mang chuyển động con ngươi, muốn tìm Vương Quý Nhân.
"Ngươi đang tìm ta à?" - Vương Quý Nhân khẽ cười.
Gã đàn ông hít vào ngụm khí lạnh, giọng nói rõ ràng phía sau, [ả ra sau lưng mình khi nào?]. Hắn muốn quay lại, nhưng không thể nào điều khiển được cơ thể mình. [Không thể nào, mình đã biến thành quỷ, mình không có cơ thể. Mình chỉ là một đám năng lượng, một tia ý thức, sao có người có thể khống chế ý thức của mình.]
Đau đớn kéo tới, [đau, đau quá........cứu với.........] - Tên đàn ông đột nhiên cảm thấy đau đớn, đau đến mức muốn hôn mê. Theo bản năng cúi đầu xem cái gì làm bụng hắn đau, thì nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đang xuyên thủng bụng hắn, đang từ từ rút ra.
Tên đàn ông không thể tin quay đầu lại, nhìn thấy Vương Quý Nhân chỉ cách hắn vài bước, cười như không cười nhìn mình, trong tay cầm một thứ gì đó không biết tên, nó rất dài. Tên đàn ông nhìn thật kĩ, mới phát hiện nó nối vào bụng hắn, [không lẽ đó là ruột của mình?]
Tên đàn ông giống như bị điên nắm lấy khúc ruột của mình, ra