Đường Hân Nghiêng quẳng bách bởi lời hỏi tội của Tô Nhược, cô ta lấp bấp..
- Tao không hiểu mày nói gì cả, cút ra khỏi nhà tao trước khi cảnh sát đến...cút đi..
Tô Nhược nắm lấy tay Đường Hân Nghiên lôi đi..
- Mày theo tao đến đồn cảnh sát, mày phải trả giá, đi theo tao..đi theo tao..
- Thả ra, Tô Nhược mày điên rồi, buông ra..buông ra..buông ra...!
Bị Tô Nhược kéo đi cô ta sợ hãi, cánh tay bị Tô Nhược bấu chặt quá đau, Đường Hân Nghiêng hét lớn cào cấu lấy Tô Nhược.
Trên mặt Tô Nhược ngay lập tức xuất hiện một vết chày rớm cả máu.
Cô cảm giác mặt mình đau nhói, vì thế tay cũng buông lỏng,Đường Hân Nghiêng lợi dụng tình thế cô ta vùng mạnh thoát khỏi tay Tô Nhược.
Đường Hân Nghiêng nhìn nồi nước dùng dì Lí đang còn nấu trên bếp,ánh mắt hung ác hiện lên,vừa đưa tay muốn bê lấy tạt vào người Tô Nhược.
Tô Nhược lanh mắt phát hiện,cô nắm lấy cánh tay Đường Hân Nghiêng kéo về phía cô.
- Chát..
Một bạt tai đau điếng rơi lên trên mặt cô ta, cả thân thể Đường Hân Nghiêng ngả sấp trên bàn..
Tô Nhược nhào tới không còn nhẫn nhịn như trước, lật người cô ta lại đè lên trên bàn ăn.
- Được,mày không muốn đi tù đúng không, vậy để tao sẽ chính tay xử lý mày.
Nếu bà ấy chịu nỗi đau bao nhiêu hôm nay tao muốn mày phải nếm lấy.
Chát..chát..chát..
- A...a...buông ra, dì Lí cứu tôi...a....đau quá..
Tiếng Đường Hân Nghiêng la hét thất thanh, bàn tay quơ quàng cố đẩy Tô Nhược ra,nhưng cô ta không đủ sức, những cái tát như trời giáng khiến đầu óc cô ta quay cuồng.
Mà Tô Nhược lại không hề có ý ngưng tay, bao nhiêu năm qua nỗi căm phẫn,uất hận cô đều trút vào nhũng cái tát như trời giáng này..
Thật ra sức lực Đường Hân Nghiêng không tốt bằng Tô Nhược, Đường Hân Nghiêng từ nhỏ đến lớn đều được sự bảo hộ chăm sóc của Bạch Đình.Còn Tô Nhược lăn lộn ở phim trường làm việc cực lực có khó khăn nào mà chưa trãi qua.
Một phần do sự uất hận dồn nén quá lâu khiến lúc này hai ba người nữ giúp việc chạy đến vẫn không kéo Tô Nhược ra được.
Dì Lí sợ hãi hét lên.
- Nhược Vũ, thả ra..thả ra, đứng đánh nữa, đừng đánh nữa...!
Lúc này Cảnh Tử Sâm và Điền Lăng đến nơi, tiếng la hét thất thanh trong phòng bếp khiến Cảnh Tử Sâm hốt hoảng,nhanh chân đi vào.Trước mắt anh là Đường Hân Nghiêng yếu ớt bị Tô Nhược đè trên bàn, mà mấy người giúp việc không ngừng can ngăn nhưng Tô Nhược lúc này như con hổ nhỏ đang nổi cơn thịnh nộ,mặc sự lôi kéo của bọn họ chẳng khiến cô buông tay khỏi người Đường Hân Nghiêng.
Cảnh Tử Sâm vội chạy đến đẩy những người khác ra, anh ôm lấy Tô Nhược kéo cô ra..
- Nhược Nhược..ngừng tay đi em..Nhược Nhược là anh..là anh,Nhược Nhược..
Tô Nhược thở hỗn hển được Cảnh Tử Sâm ôm chặt vào lòng anh vỗ lưng cô cho cô bình tĩnh lại.
- Nhược Nhược bình tĩnh lại đi em,Nhược Nhược..
Lúc này dì Lí chạy đến đỡ Đường Hân Nghiêng đứng dậy,nhưng cô ta không còn sức dựa vào người bà, khuôn mặt Đường Hân Nghiêng sưng húp, bên miệng còn chảy máu, cô ta thều thào..
- Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát..
tôi muốn kiện cô ta..gọi cảnh sát cho Tôi.
Tô Nhược từ trong lòng Cảnh Tử Sâm ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt với cô ta.
Lúc này Cảnh Tử Sâm mới phát hiện vết thương trên mặt Tô Nhược.
- Nhược Nhược em bị thương rồi..
Tô Nhược lắc đầu..
- Em không sao..
Đường Hân Nghiêng cười chua chát nhìn qua Cảnh Tử Sâm..
- Cảnh Tử Sâm, anh có biết vì sao tôi trở nên như ngày hôm nay hay không,tất cả là do anh..Năm ấy anh em các người không cần xuất hiện trước mặt tôi.Thì cuộc sống của Tôi đã