Thật ra Tô Nhược bao năm qua cô cứ vờ như không quan tâm mọi thứ.
Lờ đi mà sống cứ để quá khứ âm thầm ở một góc lặng lẽ trôi qua.Người càng bình tĩnh vết thương càng sâu.
Cho nên sự việc hôm nay như giọt nước tràn ly, cô ngang ngược bộc phát mà ăn vạ với Cảnh Tử Sâm.
Trong lòng Tô Nhược còn không rõ vì sao cô lại khóc thương tâm như vậy.
Cô thút thít nấc lên từng tiếng.
- Hức..hức..
tôi cắn chết anh, cắn chết anh..
Nói rồi Tô Nhược canh ngay vai, rồi cổ của Cảnh Tử Sâm mà cắn lun tung để trút giận..
Cô ra tay rất mạnh,mọi vết cắn đều để lại dấu răng sâu hút..
Khiến Cảnh Tử Sâm phải rên lên, anh mím môi lắc đầu.
- Nhả ra, ngoan nào, sao em lại xấu tính như thế hả?
Anh xoa đầu cô khuyên bảo vì sợ cô đau nên anh chưa dám động đậy.Thế mà cô gái này tàn xác bữa bãi không nương tay.
- Thật là hư.
Cái miệng nhỏ quyết không nhả..
Cảnh Tử Sâm nâng thắt lưng khẽ nhúch nhích, nơi cứng rắn của anh cũng chuyển động theo, cọ vào phía trong nhạy cảm, mang đến từng luồng khoái cảm.
- Ui..a...không cho anh vào...a..đừng mà...đừng động..ư...!
Đôi môi đỏ mọng khẽ thở gấp còn đâu sức đi cắn người, cơn đau qua đi trong cơ thể liền trỗi dậy một cảm xúc lạ lắm bức điên Tô Nhược.
Đôi mắt khép hờ ngập đầy ham muốn, quyến rũ mê người, làm cho mạch máu anh căng lên.
Cảnh Tử Sâm hạ người gầm lên, nâng cặp đùi dài, dùng tư thế dũng mãnh tận tình dạy dỗ Tô Nhược đâm thẳng vào đến tận cùng, cánh hoa vì bị cọ xát mà sưng đỏ, phát ra âm thanh đáng xấu hổ.
- Hức, nhẹ...nhẹ..Cảnh Tử Sâm...ưm...!
Đôi môi đỏ mọng không ngừng rên rỉ, hoà cùng vận tốc của anh.
Một tay anh giữ chặt eo cô, tay vân vê nụ hoa cứng đỏ.
- Nói, em còn hư nữa không? Hửm, còn dám bắt nạt anh không?
Anh ác ôn bức ép cô..
Tô Nhược thua toàn tập, lắc đầu đáng thương.
- Không mà..không mà..
Giọng cô yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ anh.
Cảnh Tử Sâm đưa đẩy mạnh mẽ thế này làm cả