Tối nay Cảnh Tử Sâm về khá trễ, lúc anh trở về trên người còn có mùi rượu..
Tô Nhược mặc chiếc đầm ngủ màu hồng cổ bèo, tay dài trông rất dễ thương, chiếc váy dài qua gối càng tôn vẻ cao ráo thướt tha của cô.
Cô ngồi ở chiếc ghế gỗ lót nhung đỏ nằm ở hiên nhà, cây cảnh bao quanh như khu vườn nhỏ bao bọc, vừa an yên lại rất đẹp mắt..
Ánh mắt lâu lâu hướng ra ngoài cửa, Tô Nhược lầm bầm.
- Làm gì mà giờ này còn chưa về.
Cũng chẳng rõ khi nào Tô Nhược không kiềm chế bản thân cứ thích ra ngoài vườn đợi chờ ai đó.
Bất giác nó trở thành thói quen mà cô cũng không để ý đến, lúc này người giúp việc đi ra mở cửa cổng.
Hai mắt Tô Nhược sáng lên,môi đỏ cũng cong lên, cô xoay người quay mặt hướng khác, vội cầm điện thoại đặt lên tai.Mắt nhìn vào tấm cửa kính có thể thông qua nó mà quan sát khung cảnh phía sau lưng..
Tài xế mở cửa, Cảnh Tử Sâm bước xuống xe, người giúp việc nói gì đó,anh hơi nghiêng người nhìn vào khu vườn trong hiên nhà, mắt thấy Tô Nhược đang nói chuyện điện thoại, anh đưa áo khoác cho người giúp việc còn mình thả bộ đi vào khu vườn.
Tô Nhược nghe tiếng bước chân sau lưng môi hồng mím nhẹ rồi mỉm cười, cô hắng giọng nói vào điện thoại..
- Ồh..tôi biết rồi, bye nhé..
Tắt đi điện thoại,Tô Nhược xoay lưng nhìn thấy Cảnh Tử Sâm đứng cách cô hai bước chân, ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng.
Tô Nhược vờ như bây giờ mới biết anh về.
- Anh về rồi à, về khi nào vậy?
Cảnh Tử Sâm mỉm cười bước đến, thân hình cao lớn của anh áp đảo, chỉ chưa kịp nháy mắt cô đã nằm gọn trong lòng anh.
- Này, hôi chết đi được..
Tô Nhược nũng nịu lên án anh, mùi rượu nồng nặc tố giác anh đã uống rất nhiều rượu.
- Ngoan để anh ôm một chút.
Anh thì thầm bên tai cô..
Vì lời thỏ thẻ mang vẻ cô đơn có chút gì đó rất lạ của anh khiến Tô Nhược rung động, cô không đẩy anh ra ngoan ngoãn để anh ôm lấy.
Cảnh Tử Sâm ôm cô rất chặt, cử chỉ của anh hôm nay rất lạ, dịu dàng thương yêu, khiến trái tim bé nhỏ của Tô Nhươc đập rộn liên hồi, cánh tay không tự giác mà đưa lên nắm lấy áo anh..
Lúc này giọng Cảnh Tử Sâm nhẹ vang lên.
- Em biết không khi anh chọn mẫu váy này, anh đã hình dung khi em mặc vào sẽ rất xinh đẹp và đáng yêu như thế nào.Thì ra thực tế còn hơn cả anh tưởng tượng..
Tô Nhược nháy mắt nghe anh nói, thì ra hôm nay cảm xúc anh lạ như thế là do chiếc váy cô đang mặc sao.
Bỗng trong trí nhớ Tô Nhược lướt qua một đoạn kí ức, hồi bé hình như cô cũng có chiếc váy màu