Từ lúc lên máy bay đến khi ngồi lên xe trở về Tô gia, bàn tay Cảnh Tử Sâm khư khư nắm chặt tay Tô Nhược.Lần trước cô trở về mang theo tâm trạng nặng nề, cũng vì bị người đàn ông kế bên này uy hiếp, mà cô chỉ biết trốn chạy, mang cả thể xác lẫn tâm hồn bị tổn thương mà quay về tìm mẹ Tô.
Thế mà lần này thì lại khác biệt, cô không còn cô đơn lẻ loi,hay tủi thân quay về mà bên cạnh còn xuất hiện thêm một người.
Người mà mấy tháng trước cô đã từng nghĩ sẽ hủy hoại cả cuộc đời mình.Thế mà bây giờ anh lại nhẹ nhàng từng chút một ở bên cạnh như ánh mặt trời mà sưởi ấm cho cô.
Cuộc đời thật lạ, nghĩ thế Tô Nhược không kiềm nén được nụ cười.
Cảnh Tử Sâm đang nghe điện thoại nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn cô, anh không rõ Tô Nhược suy nghĩ chuyện gì,chỉ thấy cô cười ngây ngô rất đáng yêu..
Sau khi tắt điện thoại, anh liền tiến tới ôm cô vào lòng hôn chụt lên má cô.
- Cười gì thế ,có phải nghĩ đến anh không?
Tô Nhược bĩu môi.
- Anh lại trở bệnh nữa rồi.
Cô hay bảo anh bị căn bệnh hoang tưởng, Cảnh Tử Sâm cũng không chấp,từ khi quen biết cô anh cảm nhận sâu sắc mấy ngôn ngữ suy luận vốn chỉ thuộc về Tô Nhược, và đặc quyền là chỉ có mình cô dám ứng dụng với anh.
Tô Nhược âm thầm suy nghĩ, làm sao mà có thể mặt dày thừa nhận cho được, cũng may nhìn ra cửa xe lúc này đã đến biệt thự của Tô Gia.
- Tới rồi.
Tô Nhược nhoẻn miệng cười rộ, xe vừa ngừng cô đã nhanh chóng xuống xe.
Lúc này Trầm Ngọc được người giúp việc chạy vào thông báo, bà đã vội đi ra..
Cảnh Tử Sâm đi phía sau nhận valy của hai người từ tài xế.
Tô Nhược vào cổng vừa gặp Trầm Ngọc cô đã chạy đến ôm chầm lấy bà.
- Mẹ..
- Nhược Nhược con về rồi.
Lúc họ đáp chuyến bay xuống cũng đã bảy giờ tối, về đến Tô Gia cũng hơn một tiếng đồng hồ.
Bên ngoài khung cảnh ngoại ô bình yên bật sáng đèn.Lần này Cảnh Tử Sâm đi đến thành phố T đúng nghĩa là con rể đến thăm gia đình vợ không ồn ào, âm thầm lặng lẽ.
Anh không đưa theo vệ sĩ hay trợ lý, chỉ muốn dành không gian riêng cho hai người,bên cạnh theo sát Tô Nhược.
Đường đường là một Chủ Tịch tập đoàn Cảnh Thị phải ngồi taxi còn kéo valy cho cô, Tô Nhược vừa cảm động nhưng cũng có chút buồn cười.
Trầm Ngọc nhìn qua Cảnh Tử Sâm thấy anh gật đầu chào bà.
Trầm Ngọc vội nói..
- Vào nhà đi cháu, vào đây nào..
Lúc này Tô Nhược mới sực nhớ từ lúc giờ cô bỏ quên người đàn ông này.
Quay sang ngoắc ngoắc bàn tay nhỏ có chút ngại ngùng nhìn về phía anh.Nhìn cử chỉ đáng yêu của cô, Cảnh Tử Sâm bật cười anh đi đến nắm bàn tay mịn màng của cô,cùng cô và Trầm Ngọc vào trong nhà.
- Hai đứa tắm rửa trước nhé rồi chúng ta sẽ dùng cơm.
Tô Nhược gật đầu, nhìn xung quanh không thấy Tô Hàn đâu,cô bèn hỏi.
- Mẹ, Tô Hàn đâu ạ?
Trầm Ngọc nhìn qua Cảnh Tử Sâm, bà cười nhẹ.
- Anh trai của con đi công tác rồi, lịch trình đã lên sẵn nên cũng khó thay đổi được.
Tô Nhược cũng không nghĩ gì nhiều chỉ khẽ gật đầu.
- Vậy Con lên phòng trước.
Cảnh Tử Sâm cũng đi theo sau cô,người giúp việc trong bếp lúc này mới mới dám nói với