Tô Nhược ngẩng đầu, thu về là hình ảnh Cảnh Tử Sâm ló nửa thân người ra ngoài cửa.
Anh ở trần cơ bụng lộ ra, khuôn mặt như yêu nghiệt đẹp đến nghịch thiên, mái tóc ẩm ướt còn có vài giọt nước chảy dài xuống cơ ngực, tràn đầy hương vị nam tính hormone quyến rũ chết người.
Hai má Tô Nhược đỏ lên,ánh mắt cô dán vào tuyến nhân ngư dưới cơ bụng kéo dài đến...!
Trời ạ, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, Tô Nhược thẹn quá hóa giận..
- Anh làm gì thế..
sao..sao không mặc quần áo vào..
Đây đâu phải lần đầu cô nhìn thấy thân thể này, nhưng mỗi lần anh cứ lồ lộ trước mắt cô là khiến cả người Tô Nhược cứ muốn nhũng ra.
Thật là mất mặt mà.
Cảnh Tử Sâm nhếch môi,cúi đầu nhìn cơ thể có phần lõa lồ của mình.
Anh vô tội nói.
- Lúc nãy vô vội trong đây không có khăn và quần áo, em lấy dùm anh đi..
Mặt Tô Nhược bức bách, cô mím môi bắt mình không được ngắm nghía anh nữa.
Nếu không trong đầu óc liền suy nghĩ những thứ linh tinh.
- Chờ..chờ một chút.
Mở va li của anh ra, Tô Nhược rất nhanh tìm bộ quần áo mặc ở nhà của anh, cô mừng rỡ lấy ra định đứng dậy đưa anh.
Nhưng lúc này Cảnh Tử Sâm lại lên tiếng.
- Em nhớ lấy quần lót nữa nhé.
Tô Nhược ngẩng đầu nhìn anh, Cảnh Tử Sâm mỉm cười nhẹ nhàng đón lấy ánh mắt sắc bén của cô..
Tô Nhược cảm giác người đàn ông này là đang cố ý, cô mím môi, ngón tay không tự nhiên lật lật, rốt cuộc cũng tìm thấy thứ hình tam giác kia.Cô nhanh chóng cầm lấy rồi kẹp vào bộ đồ ngủ của anh...!
Đi đến cửa phòng tắm..
- Này, anh đừng có mà giở trò..
Cảnh Tử Sâm cong môi,nở nụ cười sâu, anh giơ tay nhận lấy.
- Cám ơn em..ừm có muốn vào tắm cùng không?
- Đi chết đi..
Trước khi Tô Nhược giơ tay cầm đồ ném anh, Cảnh Tử Sâm đã nhanh đóng cửa lại, bên trong còn có tiếng cười thích thú của anh..
.....!
Rõ ràng là hai người bất cứ ở nơi nào cũng có thể um sùm cả lên.
Huyên náo cả một buổi lúc xuống nhà dùng cơm đã là chuyện của một tiếng sau.
Bữa cơm tuy thiếu vắng Tô Hàn nhưng cũng xem là vui vẻ, Cảnh Tử Sâm nói rất ít khi nào Trầm Ngọc hỏi, anh mới nói qua,