- Mình biết, dù không nhớ gì cả nhưng thời gian qua anh ấy vẫn rất tốt với mình, nhưng mình sợ anh ấy chỉ vì trách nhiệm mà mọi người đang đặt lên người anh ấy.
- Tiểu Ninh, trước nay cậu có bao giờ thấy Khải Phong làm việc gì mà vì trách nhiệm chưa? Anh ấy sẽ không vì bất cứ ai mà nhượng bộ thái độ của mình.Cậu có từng nghĩ mặc dù anh ấy không còn nhớ rõ, nhưng trong tim anh ấy vẫn có thứ gì đó thôi thúc anh ấy không?
- Mình...Thật sự...Mình...!
- Tiểu Ninh, cậu từ từ mà suy nghĩ.
Tại phòng khám Lãnh Ân, Khải Phong ngồi ở sofa mà quan sát:"Lãnh Ân, thật sự cậu là bác sĩ tâm lí sao?"
Lãnh Ân mỉm cười nhìn cậu:"Cậu nhìn xem, còn có thể giả được sao?"
Khải Phong gật gật đầu.
- Phong, cậu thật sự nghĩ kĩ rồi, thôi miên tuy có hiệu quả nhưng tình hình của cậu mới hồi phục mình vẫn e là...!
- Mình không sao, mẹ con cô ấy cần mình.
- Mình sẽ cố gắng hết sức, mong rằng sẽ có kết quả.
Đến tối Khải Phong quay về, lên lầu thì thấy Tiểu Ninh đang ngồi đọc sách.Anh đi đến ngồi bên anh cô, đặt tay lên bụng mà nói:"Mấy tháng nữa con chúng ta chào đời, cũng nên chuẩn bị mọi thứ để chào đón con được rồi."
Tiểu Ninh nhìn anh có vẻ không được vui:"Anh mới về tắm rửa trước đi."
Khải Phong đưa tay xoa tóc cô:"Em ăn gì chưa?"
- Chu Hân có gọi đồ ăn cho em rồi.
- Em làm sao vậy?
- Em không làm sao cả, anh đi tắm đi.
- Tiểu Ninh, em có vấn đề gì thì nói cho anh biết được không, anh đã nói sẽ ở bên cạnh em chăm sóc em và con thì anh nhất định sẽ làm được.Có việc gì em phải nói với anh, đừng để trong lòng mà một mình chịu đựng được không?( Khải Phong kiên nhẫn mà nói)
- Anh không phải là Khải Phong của trước kia?
Khải Phong nổi giận mà quát:"Tiểu Ninh, sao em cứ mãi mà không chịu hiểu vậy, chính em nói sẽ chờ anh, rồi cũng chính em không đủ kiên nhẫn.Em xem anh là cái