Tiểu Ninh vòng tay ôm lấy cổ Khải Phong, mặt úp vào trong nực anh mà khóc:"Khải Phong, em không chịu được cảnh trong tim anh có hình bóng người phụ nữ khác."
Khải Phong đỡ người Tiểu Ninh ra, để mặt cô đối mặt mình, đưa tay lau đi hai hàng nước mắt trên mặt cô:"Tiểu Ninh, nghe lời anh nín đi, trong tim anh thậm chí là trong tâm trí anh chỉ có mỗi một mình em thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa,được không?
- Nhưng anh khi nảy lại quát em.
( Tiểu Ninh nước mắt ngắn dài mà nói)
- Là lỗi của anh, anh không nên giận dữ với em, anh hứa sẽ không bao giờ lớn tiếng với em nữa.
( Khải Phong vuốt vuốt mái tóc rồi ôm cô đặt lên đùi mình)
- Khải Phong, nếu em chỉ yêu anh của trước kia thì sao?
- Anh của trước kia hay anh của hiện tại thì anh vẫn là anh mà thôi.Em chỉ cần biết rằng anh yêu em thế là đủ rồi.Con tim này chưa bao giờ ngừng yêu em cả.
Vương Khải Phong anh,đời này chỉ có Trần Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh có vẻ hài lòng, đôi mắt tròn xoa nhìn anh:
- Em đói rồi.
Muốn được ăn.
- Anh nấu cho em.
....!
Đêm khuya, Khải Phong đang ôm Tiểu Ninh ngủ thì điện thoại vang lên, Khải Phong nhẹ đỡ Tiểu Ninh ra đắp chăn cho cô,rồi cầm điện thoại ra ngoài như sự rằng sẽ làm ồn đến giấc ngủ của cô vậy.
- Cậu hết giờ gọi rồi à?
- Này Khải Phong, tôi là ân nhân của cậu đó, ăn nói kiểu gì thế?
- Có chuyện gì nói nhanh.
- Biết vậy đã để cậu mất trí nhớ luôn rồi, nhìn cậu lúc đó đáng yêu biết bao, bây giờ nhìn xem, lại quay về dáng vẻ như ba năm trước rồi.
- Cậu có câm mồm đi không? Có chuyện gì?
- Chỉ là muốn hỏi xem vợ chồng cậu sao rồi thôi mà, cậu có cần phải khó chịu như vậy không?
- Vẫn tốt.
- Tiểu Ninh biết cậu nhớ lại rồi à?
- Cô ấy vẫn chưa biết.
Có gì sao?
- Không có gì, mình chỉ muốn hỏi thăm chút thôi, nếu mọi thứ vẫn ổn thì mình tắt máy trước đây.
Nói rồi Lãnh Ân tắt máy.
Khải Phong