Nhà ăn là một nơi tuyệt vời, mỗi lần cô đi tới nhà ăn thì thế giới liền trở nên tươi đẹp, cả người đều thoải mái, bây giờ không phải là thời gian ăn cơm, nhà ăn chỉ có mấy người, quả thực là có thẻ ăn cơm ta như có cả thiên hạ, muốn ăn cái nào cũng không cần xếp hàng.
Tô Hữu Hữu đưa thẻ ăn cơm hào khí nói: “Nào, Chung Dực, chọn tùy ý, muốn ăn cái nào thì ăn cái đó.”
Chung Dực đối với những cái khác của thế giới này thì không biết, thế nhưng ăn uống lại rất thành thạo, đa số đã từng thấy trên TV, cuối cùng chọn thứ chưa từng thấy: “Cái này có thể không?”
Tô Hữu Hữu vừa nhìn, canh ma lạt *, rất biết chọn mà.
(*: Món súp cay nấu cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn.)
“Anh ăn ớt không?”
Chung Dực lắc lắc đầu, ăn ớt sẽ chảy rất nhiều mồ hôi, ở nơi của anh đó là chuyện rất thất thố, đương nhiên sẽ không ăn ớt.
“Vậy anh tự chọn món để ông chủ nấu, nói với ông chủ không bỏ ớt, lát nữa tôi qua tính tiền cho anh.” Nói xong Tô Hữu Hữu vui vẻ chạy về phía nồi cơm trộn và mấy xiên que nướng.
Hai người tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, Chung Dực quay mặt vào tường, người khác không dễ thấy mặt anh, đây không phải là do Tô Hữu Hữu dặn dò, là tự Chung Dực chủ động, anh so với cô còn không đồng ý để người ta nhìn thấy mặt mình hơn.
Tô Hữu Hữu móc giấy ăn ra đưa cho anh: “Lau mồ hôi đi, chơi bóng rổ vui không? Trên người có vết thương còn không chịu nhịn.”
Lòng tự ái của Chung Dực rất cao, anh học bóng rổ mặc dù chỉ vì lấy lòng Tô Hữu Hữu, nhưng ngoài miệng cũng sẽ không thừa nhận, nhân tiện nói: “Thử mới biết cũng không có ý nghĩa gì.” Nói xong, đem giấy ăn vừa nhận cẩn thận xếp thành hình vuông, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt, động tác vô cùng tao nhã.
Tô Hữu Hữu bắt chéo hai chân, Chung Dực còn lịch sự hơn so với cô, cô không nhịn được hỏi: “Anh ở đó có thân phận gì? Quan lớn sao? Tôi cảm thấy anh được nuôi dạy rất tốt.”
Chung Dực nghe vậy động tác lau mồ hôi dừng lại, cô cuối cùng cũng bắt đầu hỏi sao? Nhưng anh có cần phải nói cho cô biết sự thật không?
Tô Hữu Hữu nhìn dáng vẻ do dự của Chung Dực, hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng biết thân phận của tôi ở đây là gì nhỉ? Tôi là con gái của ông chủ làm ẩm thực, mẹ mất sớm, hiện tại ở một mình, anh cũng nên nói cho tôi biết thân phận của anh, tốt xấu gì bây giờ chúng ta cũng xem như là bạn bè mà?”
Bạn bè? Bạn trai bạn gái sao? Trên mặt Chung Dực hơi nóng lên, hóa ra trong lòng Tô Hữu Hữu đã thừa nhận bọn họ là bạn trai bạn gái sao? Anh cảm thấy anh nên thẳng thắn một chút.
“Ở đó tôi là Hoàng tử, nhưng cũng không được yêu thích, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tổ mẫu, vì lẽ đó cũng biết chút chữ và võ nghệ, sau này vào quân lên chiến trường, trên đường đi hòa thân thì bất ngờ đi tới nơi này.”
Mẹ nó! Hoàng tử! Còn hòa thân!
Tô Hữu Hữu trợn mắt lên: “Hoàng tử? Hòa thân?”
Chung Dực nhìn thấy dáng vẻ Tô Hữu Hữu khiếp sợ, sợ cô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Tôi còn chưa đi tới nước địch, liền bị nước địch phái thích khách tới truy sát, đến đây mới kiếm về được cái mạng, nước địch cũng không phải thành tâm muốn hòa thân, tôi và Hoàng nữ nước địch càng không có tư tình, bọn họ chỉ là muốn mượn danh nghĩa hòa thân để diệt trừ tôi thôi.”
Tô Hữu Hữu hiểu ra gật đầu, có thể nhìn ra Chung Dực không được yêu thích nhiều, một Hoàng tử lại bị đưa tới nước địch hòa thân, tới cửa làm phò mã, đã đủ nhục nhã rồi, khó trách lúc anh mới tới lại lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, chà chà chà, cũng là người đáng thương, còn bị ép cưới giống cô.
Tô Hữu Hữu vỗ vỗ vai anh: “Tất cả đều trôi qua rồi, nếu anh đã đến đây, coi như là sống lại một lần nữa, quên hết chuyện quá khứ đi, ở đây anh sẽ có cuộc sống mới, sẽ không có ai ép buộc anh nữa.”
Quên hết quá khứ đi? Anh có thể không? Đương nhiên là không thể, mặc dù Mẫu hoàng không thích anh, anh cũng không thể để Đại Thuấn rơi vào nước sôi lửa bỏng không để ý, anh sớm muộn cũng phải về….. và mang theo Tô Hữu Hữu.
“Hi, Hữu Hữu!”
Tô Hữu Hữu vừa định tiếp tục tâm sự với Chung Dực, lưng đã bị vỗ mạnh một cái, suýt chút nữa phun hết thịt nướng trong miệng ra ngoài, cô nổi giận quay đầu, có một cô gái cao lớn như bức tường đang cười hì hì nhìn cô.
Tô Hữu Hữu lập tức vui vẻ: “A! Thiên Tranh! Cậu về rồi!”
Người đó cao một mét tám ba, một bộ trang phục giả trang con trai, cô ấy giữ cằm Tô Hữu Hữu, khoác vai cô ngồi xuống, trực tiếp cắn một cái vào xiên que cô đang ăn: “Đúng vậy, con gái, nhớ tớ không?”
Tống Thiên Tranh là nữ sinh cùng ký túc xá với cô, mới đầu lúc Tô Hữu Hữu còn ở ký túc xá đã có quan hệ tốt với Tống Thiên Tranh, hai người đều có tính cách thô kệch, không có sự nhạy cảm cẩn thận của con gái, ở chung với nhau không cảm thấy mệt, năm ngoái cô ấy được trường học đề cử vào đội bóng rổ sinh viên nữ của thành phố, thường bị gọi đi huấn luyện, đại diện cho thành phố T đi đến thành phố khác thi đấu, vì vậy không có ở trường, lần gặp mặt này có lẽ đã cách một tháng rồi.
Tô Hữu Hữu cười ha ha, phối hợp nói: “Đại gia ~ con gái nhớ người ~”
Tống Thiên Tranh không khách khí cầm lấy một xiên que của Tô Hữu Hữu ăn: “Lần nào nhìn thấy cậu cậu đều ăn xiên que, buổi tối đi tuốt