Dịch Tiêu Đồng nhận điện thoại, vội ăn mấy miếng cơm, laptop tạm thời giao cho Tô Hữu Hữu giữ, có thể thấy là vô cùng sốt ruột.
Tống Thiên Tranh ôm vai Tô Hữu Hữu, đề nghị: “Hữu Hữu, vào quán Internet đánh DOTA* với tớ đi, tớ cũng đã một tháng rồi không sờ đến, cực kỳ ngứa tay, em họ cậu chưa từng chơi nhỉ? Dẫn nó đi mở mang đi.”
(*: Defense of the Ancients (tên thường gọi DotA) là một màn chơi tự làm dành cho trò chơi Warcraft III: Frozen Throne, dựa vào ý tưởng của bản đồ "Aeon of Strife" cho StarCraft.)
Tô Hữu Hữu từ trước đến giờ là tay chơi tàn, lắc lắc đầu: “Không được, buổi chiều còn có lớp.”
Tống Thiên Tranh không buông tha, tiếp tục cổ động nói: “Trốn học đi, chưa nghe thấy trong phim thanh xuân nói sao? Thanh xuân không trốn học không được gọi là thanh xuân! Đi thôi ~ Đến quán Internet ~”
Tô Hữu Hữu rất kiên trì: “Không đi, chỉ với trình độ biết Plants vs Zombie* này của tớ thì sẽ không đi đánh DOTA, tớ sợ DOTA đánh tớ, cậu đi chơi đi, buổi tối đi tuốt xiên.”
(*: Plants vs Zombies (tạm dịch: Trái cây đại chiến zombie) là một trò chơi điện tử dạng phòng thủ tháp (tower defense) được PopCap Games phát triển và phát hành lần đầu cho hệ điều hành Microsoft Windows và OS X.)
Con người Tô Hữu Hữu rất bướng bỉnh, bình thường chuyện bị cô từ chối hai lần thì dù có nói nữa cũng sẽ không thể đánh động đến cô, Tống Thiên Tranh liền đứng dậy: “Vậy cũng được, tớ đi trước, buổi tối gửi Wechat cho cậu.” Nói xong còn không quên vẫy tay với Chung Dực: “Bye, anh chàng đẹp trai.”
Tô Hữu Hữu trả lời một câu: “Ừ.”
Mà Chung Dực, cũng không ngẩng đầu.
Cuối cùng cũng tiễn Tống Thiên Tranh đi, Tô Hữu Hữu liếc nhìn bát của Chung Dực một chút, đã sạch sẽ rồi: “Ăn no chưa, đi ra ngoài đi dạo.”
Chung Dực lại nhìn về phía bát cơm trộn chỉ ăn vài miếng của Tô Hữu Hữu: “Cô còn chưa ăn xong.”
Tô Hữu Hữu thở dài: “Ăn không khí no rồi, đi thôi, thừa dịp trước khi lên lớp còn có thể dẫn anh đi dạo.”
Chung Dực còn muốn tiếp tục khuyên, Tô Hữu Hữu đã mang theo laptop đi trước, anh chỉ có thể lấy ba lô vội vàng đuổi theo, còn không quên mang khẩu trang.
*
“Đây là sân luyện tập của trường tôi, đây là thư viện, đây là….. là rừng cây nhỏ, tác dụng cụ thể, anh nhìn phong thủy nơi này một chút là biết rồi.”
Bất tri bất giác đã đến khu phong cảnh đặc biệt của trường Tô Hữu Hữu, cây cỏ rậm rạp, đường nhỏ uốn lượn, được phong làm thánh địa tình một đêm, rừng cây nhỏ dã chiến tốt.
Chung Dực nghe vậy còn đặc biệt ngây thơ hỏi: “Tôi cũng không biết xem phong thủy, phong thủy nơi này có gì đáng được xem trọng sao?”
Nhìn dáng vẻ anh chân thành ham học hỏi như vậy, Tô Hữu Hữu không khỏi cảm thán thế gian này vẫn còn một dòng suối trong, nói: “Phong thủy này không phải là phong thủy như thế, anh không phát hiện ở đây tình nhân rất nhiều sao? Chính là bạn trai bạn gái tôi nói với anh lúc trước đó, bọn họ đều hẹn hò ở đây.”
Hẹn hò?
Chung Dực nhìn vào sâu trong rừng cây, quả thực có nam nữ túm năm tụm ba đi chung với nhau, đa số là ôm ấp nhau, nhìn kỹ hơn, lại có nam nữ hôn nhau, Chung Dực tức thì đỏ mặt, quay đầu đi, thầm nói: hữu thương phong hóa*.
(*: Hiểu nôm na là tổn hại thuần phong mỹ tục.)
Tô Hữu Hữu nhìn thấy Chung Dực quay đầu, bước chân đến gần nhìn mặt anh: “Anh đây là đang đỏ mặt sao? Xem trực tiếp hiện trường có phải là kích thích hơn so với TV không?”
Chung Dực ngước mắt nhìn đôi mắt cười híp lại của Tô Hữu Hữu, khuôn mặt cô gần trong gang tấc, được bóng râm của anh che lại, nhưng vẫn cứ có cảm giác sáng lên, hô hấp ấm áp của cô thổi tới khuôn mặt mang khẩu trang của anh, Chung Dực lảo đảo lui lại mấy bước: “Chúng ta đi nơi khác đi.”
Ôi chao, thẹn thùng rồi ~
Tô Hữu Hữu từ trước đến giờ khá là tẻ nhạt không biết sao lại nổi lên ý đồ xấu, lại gần kéo khẩu trang của Chung Dực xuống, nhìn anh đỏ mặt, còn cố ý chê cười nói: “Làm sao? Xấu hổ à? Học hỏi đàn ông ở đây một chút đi, nói không chừng sau này cưới vợ còn dùng được ~”
Nói xong kéo cánh tay anh nhìn vào một đôi trong rừng: “Nhìn đôi kia kìa, được gọi là bích đông*, con gái thích nhất.”
*Bích Đông (Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường. (Google)
Chung Dực nhìn theo hướng cô chỉ, một cô gái dựa vào cây, mà người con trai đứng trước mặt cô ấy, một tay chống bên mặt cô gái, vô cùng ngả ngớn, còn đưa tay giữ cằm cô gái kia, giống như loại con gái ăn chơi trác táng ở chỗ anh, con gái nơi này thích đàn ông như vậy sao?
Anh nhíu mày nói: “Cô cũng thích sao?”
Tô Hữu Hữu nghe vậy sững ra, sờ sờ cằm suy tư một lúc trả lời: “Phỏng chừng phải nhìn mặt, mặt đẹp thì vẫn thích.”
Tuy rằng mấy ngày nay Chung Dực có chút tự tin với khuôn mặt mình, nhưng vẫn hơi không xác định: “Như người đàn ông trên sách kia?”
Tô Hữu Hữu tưởng tượng một hồi, mắt lập tức sáng lên: “Trần Bách Lâm? Đương nhiên là cực kỳ thích! Tôi có thể lập tức kết hôn với anh ấy!”
Đúng, Trần Bách Lâm, nếu sau này gặp người này, anh nhất định sẽ không để cho người đó tới gần Tô Hữu Hữu!
Lúc này bên kia đã thành hôn nồng nhiệt, tay chàng trai đã tiến vào áo của cô gái, Chung Dực là một người được giáo dưỡng vô cùng tốt, đương nhiên là chưa từng thấy việc hoang đường như này, lập tức xoay người: “Chúng ta đi thôi, tôi không học được thứ này, vô liêm sỉ.”
Tô Hữu Hữu chép miệng một cái: “Cái này gọi là tình thú, chờ sau này anh có thích ai cũng sẽ làm như vậy thôi.”
Chung Dực nhíu mày hừ lạnh, loại chuyện dâm đãng này anh sao lại làm? Sau đó trong trí nhớ bỗng nhiên thoáng hiện lên giấc mộng xuân đêm đó, trong mơ anh rõ ràng….
“Ôi? Sao anh lại chảy máu mũi? Lấy khẩu trang xuống, ngửa đầu, tôi dẫn anh đến phòng y tế.”
Chung Dực xấu hổ