Chụp cảnh trong rừng cây rất thoải mái, xã trưởng Kim càng thêm hài lòng, xã đoàn của ông vẫn luôn chụp hình thương mại, bình thường thị trường cần cái gì thì ông sẽ chụp cái đó, từ lâu đã không phải là xã đoàn cosplay truyền thống lấy hứng thú làm chủ nữa, xã đoàn của ông không cần coser tràn đầy nhiệt huyết tự móc tiền túi, ông cần loại coser chuyên nghiệp kỹ năng cao, thỏa mãn nhu cầu thương mại, Chung Dực vừa vặn là loại mà ông muốn tìm, có anh rồi thì xã đoàn có thể đi trên con đường rộng lớn hơn, tiếp nhận thêm những hoạt động biểu diễn thương mại lớn hơn, nếu như có thể ký hợp đồng dài hạn với anh thì tốt rồi.
Cái vòng tròn cosplay này vốn hẹp, đa số người có tài hoa đều coi trọng giới điện ảnh và truyền hình, nếu như Chung Dực có thể ở lại, ông có thể nhân nhượng cho tính cách cổ quái của anh.
Lúc này Tô Hữu Hữu cũng đã thay quần áo xong đi tới, bởi vì cô là đóng thế nên không hóa trang quá dày, nhưng chỉ là hóa trang một thân màu tím đặc thù của Tử Huyên đã khiến cho cô trở nên kiều diễm không ít, trang điểm đơn giản cho cô khiến cho cô có thêm mấy phần thanh thuần thoát tục, rất giống với Tử Huyên đời thứ nhất không rành thế sự.
Chung Dực nhìn thấy hóa trang này của cô thì mắt liền sáng lên, đi về phía cô, từ khi gặp Tô Hữu Hữu anh mới biết, hóa ra con gái ăn mặc như vậy cũng có thể xinh đẹp khiến lòng người rung động.
Đây là lần đầu tiên Tô Hữu Hữu ăn mặc như thế trước mặt nhiều người, một lúc nữa còn phải chụp cảnh thân mật với Chung Dực dưới ánh mắt của họ, ngẫm lại thì có hơi căng thẳng, ngẩng đầu lên có hơi đỏ mặt nhìn về phía Chung Dực, dùng ánh mắt hỏi anh xem hiện tại cô như thế nào.
Vẻ mặt của Chung Dực dịu dàng, giơ tay giúp cô chỉnh sửa kiểu tóc của cô, dáng vẻ như thế quả thật chính là phiên bản Cố Lưu Phương và Tử Huyên.
Xã trưởng Kim vội vàng gọi thợ chụp ảnh đến, cố ý nhắc nhở: “Lộ mặt.”
Sau đó kêu: “Bên kia Linh Tuyết còn đang chụp, hai người chụp trước đi.”
Dường như là bởi vì có kinh nghiệm, mà đối phương lại là Tô Hữu Hữu, mặc dù dưới sự chú ý của mọi người nhưng Chung Dực vẫn tự nhiên dắt Tô Hữu Hữu đi tới cảnh tiếp theo, trái lại Tô Hữu Hữu ngượng ngùng hiếm thấy, yên lặng đi theo sau anh.
Cảnh này là chụp trước cổng thành, xã trưởng Kim tiếp tục ở bên cạnh chỉ đạo động tác: “Tử Huyên ôm cậu ta từ phía sau.”
Tuy rằng ở nhà phi lễ với Chung Dực rất thuận lợi, thế nhưng có nhiều người nhìn như vậy, Tô Hữu Hữu vẫn có hơi ngượng ngùng, do dự từ phía sau ôm lấy eo Chung Dực, đem khuôn mặt nóng hổi của mình chôn vào tấm lưng rộng rãi của Chung Dực.
Nếu như là lúc trước thì có lẽ Chung Dực sẽ cực kỳ xấu hổ, lúc này lại có loại cảm giác mình là người chiến thắng, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay ở bên hông của Tô Hữu Hữu, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, biểu lộ tình cảm so với vừa nãy còn tự nhiên hơn nhiều.
Xã trưởng Kim quát: “Tiểu Dực, cậu không được cười! Cảnh này là cảnh cậu phải kiên quyết rời đi!”
Vì thế nên Tô Hữu Hữu mới biết Chung Dực còn cười! Gan lớn lắm! Lúc trước là ai nói những cặp tình nhân khác ôm nhau là đồi phong bại tục?
Đang dưới sự chú ý của mọi người, Tô Hữu Hữu thay đổi động tác không đứng đắn với anh, giống như là con gái rượu mặc cho anh sắp xếp, anh chỉ sờ nhẹ khuôn mặt cô một chút, mặt cô liền có thể như ráng chiều, khiến Chung Dực có loại cảm giác thành công, đây là điều mà từ trước đến giờ anh chưa từng cảm nhận được.
“Ok! Tiếp theo sẽ chụp trên cổng thành!”
Máy ảnh không nhắm vào mình nữa thì Tô Hữu Hữu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Chung Dực với ánh mắt khác xưa: “Bây giờ anh đúng là rất quen với việc ôm ôm ấp ấp trước mặt người khác mà.”
Chung Dực nhẹ nhàng nở nụ cười với cô, nói như điều hiển nhiên: “Bởi vì đó là em.”
Tô Hữu Hữu bị anh làm cho mềm rồi.
Cổng thành có hai tầng lầu cao, đối với nỗi sợ độ cao của Tô Hữu Hữu mà nói là đã đủ cao rồi, xã trưởng Kim còn bảo họ đứng trên lầu để chụp, chân của Tô Hữu Hữu đều trở nên mềm nhũn, siết thật chặt cánh tay của Chung Dực.
Chung Dực nhận ra được cơ thể cô có hơi run lên và tay cũng trở nên lạnh lẽo, giống như lần trước khi bọn họ ở nhà ma, anh kéo eo cô nói: “Làm sao vậy?”
Tô Hữu Hữu cũng không quan tâm đến việc người ngoài nhìn vào thế nào, co vào trong lòng Chung Dực, siết chặt lấy eo anh: “Em sợ độ cao, chính là sợ nơi quá cao…..”
Chung Dực ló đầu nhìn xuống phía dưới một chút, ở mức này anh có thể trực tiếp nhảy xuống mà không mất một sợi tóc nào: “Cái này không cao, đừng sỡ, anh sẽ đỡ em.”
Tô Hữu Hữu đương nhiên là sẽ không nghe lời khuyên của anh, người không sợ sẽ không bao giờ hiểu được cảm nhận của người sợ độ cao.
“Em không muốn, anh nói với xã trưởng một chút, chúng ta xuống dưới chụp đi.”
Lúc này xã trưởng Kim lên đến nơi, nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau thì cảm thấy khó nghĩ, thật ra lúc nãy khi chụp hình thì ông đã cảm thấy hai người này không giống như là quan hệ chị em họ, lúc này lại nhìn thấy họ như thế thì càng hoài nghi hơn: “Làm sao vậy?”
Chung Dực vẫn là để ý đến Tô Hữu Hữu, nói: “Hữu Hữu sợ độ cao, chúng ta xuống dưới chụp đi.”
Hữu Hữu? Không gọi là chị họ mà lại gọi là Hữu Hữu sao?
“Yên tâm, cảnh này chụp vài tấm là được rồi, hai người ôm như vậy cũng được, đứng gần tường một chút, để máy ảnh ở dưới có thể chụp được.”
Còn muốn đến gần hơn? Tô Hữu Hữu ôm lấy eo Chung Dực lui về phía sau, trong miệng la hét: “Tôi không muốn! Tôi không muốn!” Sắp khóc đến nơi rồi.
Thật ra Chung Dực cảm thấy cảm giác Tô Hữu Hữu dựa sát vào trong ngực anh vô cùng tốt, anh ngẩng đầu liếc nhìn xuống dưới lầu, nhìn thấy được người mà anh vẫn luôn chờ, liền ôm lấy eo cô kéo đến nơi sát tường lầu, an ủi: “Em nhìn một chút xem, thật sự không cao mà, không cần phải sợ.”
Trái tim của Tô Hữu Hữu đã đủ căng thẳng rồi, lại còn bảo cô nhìn! Tìm đường chết à!
“Anh tự chụp đi!” Nói xong buông Chung Dực ra muốn đi về.
Tay mắt Chung Dực lanh lẹ kéo Tô Hữu Hữu lại, cơ thể Tô Hữu Hữu lảo đảo ngửa ra sau, tim nhảy ra ngoài đến nơi rồi.
Mẹ nó! Cô sắp ngã xuống rồi!
Là Chung Dực đúng lúc kéo cô lại ôm vào lòng.
Sau khi Tô Hữu Hữu đứng vững thì nước mắt sắp tuôn trào rồi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh có tin nếu anh ép em nữa thì em và anh sẽ chia…..”
Chung Dực đưa tay nâng mặt cô, cúi đầu xuống, đặt môi lên môi cô, thành thạo dùng đầu lưỡi cạy mở răng môi của Tô Hữu Hữu, chặn lời nói của cô ở cổ họng.
Tô Hữu Hữu sợ đến ngây người, đã quên mất mình đang ở đâu, thế giới chỉ còn lại môi lưỡi nóng rực của Chung Dực, xâm chiếm làm càn.
Dưới thành lầu là tiếng ồn ào, thật lâu sau Chung Dực mới rời đi, khom lưng ôm ngang cô lên, thả người nhảy xuống thành lầu, xung quanh là tiếng thét chói tai.
Bạch y và tử y bay tán loạn giữa không trung, khiến người ta khiếp sợ nhưng lại có cảm giác tuyệt mỹ.
Hai chân Chung Dực hơi cong, vững vàng rơi xuống đất, đặt Tô Hữu Hữu với đôi chân run rẩy xuống, ôm lấy eo cô nói: “Không cao nhỉ, thoáng cái đã xuống đến nơi rồi.”
Tô Hữu Hữu vừa mới ý thức được chuyện gì xảy ra, cổ họng kéo căng phát ra tiếng rít gào: “A ------!”
Chung Dực có thể ôm cô rồi nhảy từ trên thành lầu xuống! Nhảy xuống rồi! Nhảy