Cô nhìn chữ ký trên bản thiết kế, chỉ có một con bướm màu tím, mặc dù kiếp trước cô không có làm về mảng thời trang, nhưng đại danh Tử Điệp lúc đó lại vang danh trên toàn quốc.
Cô bé này vậy mà lại là nhà thiết kế Tử Điệp mà vài năm sau sẽ nổi tiếng trên cả nước.
Mộ Thi Hàm bỗng có một ý tưởng, sau đó nhìn cô bé nói: "Em có bằng lòng gia nhập công ty chị, thành lập nhãn hiệu thời trang cho riêng mình không? "
Cô bé kinh ngạc đến trợn tròn mắt: "Gia nhập công ty chị, thành lập nhãn hiệu thời trang riêng ấy ạ? "
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Đúng vậy, chị rất thích thiết kế của em, nếu như em đồng ý gia nhập, về vấn đề tiền lương chị sẽ phối hợp hết sức mình.
"
"Chị nói thật sao? " Cô bé kinh ngạc đến nỗi hít thở lỡ mất nửa nhịp, mặc dù không biết Mộ Thi Hàm có mục đích gì, nhưng có người thích thiết kế của cô, niềm tin vừa mới bị dập tắt lại được nhen nhóm lên.
Mộ Thi Hàm gật đầu, sau đó đưa cho cô bé một tấm danh thiếp: "Nếu em nghĩ kỹ rồi thì có thể đến bất cứ lúc nào.
"
Cô bé run rẩy nhận lấy danh thiếp, khi cô nhìn thấy năm chữ "Tổng giám đốc Mộ Thị" thì choáng váng luôn rồi.
Tập đoàn Mộ Thị ở thành phố A này đã rất có tiếng tăm rồi, là nơi mà bao nhiêu sinh viên vừa tốt nghiệp mơ ước mà không được, cô bé không ngờ đến, người nhìn trúng thiết kế của cô vậy mà lại là tổng giám đốc tập đoàn Mộ Thị, điều này làm nhất thời có cảm giác bị bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đè trúng.
Cô bé mặc dù rất kinh hỷ nhưng lý trí vẫn còn đó, cô cẩn thận hỏi: "Theo như em biết thì sản nghiệp của tập đoàn Mộ Thị không có mảng thời trang.
"
"Em đến thì sẽ có.
" Mộ Thi Hàm nói xong liền quay người rời đi.
Em đến thì sẽ có, bên tai của cô bé cứ vang lên mãi câu nói này, thời khắc này, trái tim cô đập rất nhanh, cô cảm thấy mình không ôm lấy thì trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực luôn rồi.
Sự nhiệt huyết và tình cảm mạnh mẽ chỉ thuộc về giới trẻ, trào ra từ trong lồng ngực của cô là loại tham vọng đạt được sự nghiệp riêng cho chính mình, làm thế nào cũng không ngăn lại được.
"Em muốn đi theo chị.
" cô bé hét lớn một câu với bóng lưng của Mộ Thi Hàm, có lẽ là bởi vì quá kích động nên có thể nghe ra được, trong giọng nói của cô còn có vài phần run rẩy.
Mộ Thi Hàm quay đầu lại, gật đầu với cô: "Lúc nào cũng hoan nghênh em đến.
"
------
Sau khi rời khỏi quán trà, Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm hỏi: "Em tự tin với cô bé kia như vậy sao? "
Đó chẳng qua chỉ là một sinh viên đại học vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, Mộ Thi Hàm vậy mà lại để cô bé đó tự thành lập một thương hiệu riêng của mình, hơn nữa còn hỗ trợ đầy đủ về tiền bạc, sự can đảm này thật sự không phải người bình thường có được.
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Ừm, em rất tin tưởng em ấy.
"
Sao lại không tin tưởng cho được chứ? Đó là bậc thầy ngành thiết kế trong tương lai đó, hôm nay đi uống trà vậy mà lại nhặt được bảo bối.,
Lãnh Tử Sâm cong môi cười: "Nếu đã như vậy, cô bé đó nhất định sẽ là bậc thầy ngành thiết kế trong tương lai rồi.
"
Mộ Thi Hàm nghi hoặc nhìn anh: "Sao anh lại nói như vậy? "
"Vì bà xã anh nhìn trúng người ta đó.
"
"Anh tin tưởng em vậy sao? "
"Đương nhiên rồi, vợ anh là thiên tài cơ mà.
" Lãnh Tử Sâm một bộ đắc ý.
Mộ Thi Hàm:…
Mặc dù biết lời này của Lãnh Tử Sâm là đang thổi phồng, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui, niềm vui lan rộng trong tim.
Lãnh Tử Sâm nghiêng đầu, nhìn thấy biểu cảm trên mặt của bé con, muốn bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng, tâm trạng của anh cũng không tự chủ được mà tốt lên rất nhiều.
Hai vợ chồng chầm chậm đi trên đường, đúng lúc này có mấy nhân viên điều dưỡng mặc áo blouse trắng đang đuổi theo một người bệnh nhân.
Chỉ nghe thấy bọn họ hét: "Thôi Bách Lâm, đứng lại, anh đừng có chạy nữa, chúng tôi thấy anh rồi…"
Thôi Bách Lâm, Mộ Thi Hàm cảm thấy cái tên này nghe quen quen, cô nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân đang bị nhân viên điều dưỡng giữ lấy, trong mắt thoáng có một tia ngờ vực.
Không bao lâu sau, người bệnh