Hôm sau, Mộ Thi Hàm liền nhận được điện thoại của Tử Điệp, bởi vì Tử Điệp hiện tại rất cần đến tiền, mặc dù cô không biết có thể thuyết phục Mộ Thi Hàm cho cô ứng trước lương được hay không, nhưng vì mẹ cô không thể không thử một lần.
Mộ Thi Hàm liền gặp mặt cô: "Mời ngồi.
"
"Tổng giám đốc Mộ, em đồng ý gia nhập công ty chị, thành lập thương hiệu thời trang riêng của bản thân.
" Tử Điệp vừa gặp được Mộ Thi Hàm liền bày tỏ lập trường của mình.
"Tốt lắm, em có yêu cầu gì cứ việc nói.
"
Tử Điệp vân vê vạt áo của mình, hít sâu một hơi rồi mới nhỏ giọng nói: "Em…muốn mượn chị ít tiền trước.
"
"Em gặp phải việc gì khó khăn sao? "
"Mẹ em bị bệnh rồi.
"
"Được.
"
Tử Điệp hiển nhiên không ngờ đến Mộ Thi Hàm sẽ đồng ý nhanh như vậy, thậm trí cô còn chưa nói mình muốn mượn bao nhiêu nữa.
"Tổng giám đốc Mộ, chị còn chưa hỏi em muốn mượn bao nhiêu tiền mà đã đồng ý rồi sao? "
"Chị tin là sẽ nằm trong khả năng của chị.
"
Tử Điệp cười nói: "Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn chị.
"
Mộ Thi Hàm lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ ngân phiếu đưa cho cô: "Cho em.
"
Tử Điệp nhìn chi phiếu một cái, cột ghi số tiền vậy mà lại để trống, đây là muốn để cho cô tự mình điền sao? Vậy nên, chị ấy thật sự không quan tâm mình mượn bao nhiêu tiền? Có cần phải hào phóng vậy không?
"Tổng giám đốc Mộ, nếu như em một lần liền vay 300 triệu, thật sự được sao? "
"Đương nhiên rồi, Tử Điệp, em phải biết, giá trị của em còn cao hơn cả 300 triệu gấp nhiều lần, chỉ cần em làm tốt, chị tin trong tương lai không xa em nhất định sẽ trở nên nổi tiếng, còn Mộ Thị sẽ có một chỗ đứng trong giới thời trang.
"
"Cảm ơn chị đã tin tưởng em, em nhất định sẽ dốc hết sức mình làm thật tốt.
"
"Trước tiên cứ chữa bệnh cho mẹ em đi đã, mười lăm ngày sau lại đến tìm chị.
"
Tử Điệp kinh ngạc: "Mười lăm ngày, lâu vậy sao? "
"Em cũng biết đó, tập đoàn Mộ Thị trước mắt không có công ty thời trang, vậy nên bọn chị cần thời gian chuẩn bị.
"
"Em có thể đến giúp.
"
"Phần cứng em không giúp được đâu, vẫn là chăm sóc tốt cho mẹ em trước đi.
"
"Cảm ơn tổng giám đốc Mộ, mười lăm ngày sau em nhất định sẽ đến trình điện đúng giờ.
"
------
Từ Tử Điệp vừa mới đi ra khỏi Mộ Thị liền gặp trúng một người, chính là giám đốc Trương mà đã vứt bản thiết kế của cô vào thùng rác ở quán trà ngày hôm qua.
"Cô Từ, tôi nghĩ chúng ta còn có thể bàn bạc thêm.
" Giám đốc Trương đi đến trước mặt Từ Tử Điệp, dùng một loại giọng điệu ban ơn nói.
Vốn dĩ là cô không ưng thiết kế của Từ Tử Điệp đâu, nhưng ngày hôm qua sau khi quay lại công ty, phía tổng giám đốc gây áp lực cho bộ phận thiết kế bọn họ, nói bộ phận thiết kế bọn cô đã mấy tháng trời mà không thiết kế ra được tác phẩm ngoạn mục nào, đồ thiết kế ra quay đi quay lại vẫn chỉ là mấy mẫu cũ, doanh số của quý này đã bắt đầu trượt dốc rồi.
Tổng giám đốc nói với cô, bộ phận thiết kế bắt buộc phải tiêm máu mới, hơn nữa còn phải đưa ra một số thiết kế sáng tạo, nhưng tất cả nhà thiết kế trong bộ phận thiết kế đều có phong cách riêng của mình, hơn nữa cái phong cách đó đã ăn sâu vào rồi, rất khó để có không gian sáng tạo.
Gần đây giám đốc Trương đã phỏng vấn rất nhiều nhà thiết kế mới vào nghề, nhưng đều không ưng tác phẩm của họ, nếu như khong phải là tác phẩm có khuyết điểm thì lại là không có điểm sáng, căn bản là không gặp được tác phẩm nào đủ để lay động cô, nghĩ đến "đổi mới " mà tổng giám đốc nói, cô liền nghĩ đến Từ Tử Điệp.
Mặc dù cô không quá xem trọng tác phẩm của Từ Tử Điệp, nhưng nói đến đổi mới thì vẫn là tác phẩm của Từ Tử Điệp có nét mới, vậy nên cô muốn lấy bản vẽ thiết kế của Từ Tử Điệp mang về cho tổng giám đốc xem qua, nếu như tổng giám đốc vừa ý vậy thì để Từ Tử Diệp vào công ty của bọn họ.
Chỉ đáng tiếc, trời không chiều lòng người, Từ Tử Điệp đã gặp được Mộ Thi Hàm rồi, đối mặt với người đã vứt bản thiết kế của mình vào thùng rác, Từ Tử Điệp không còn tý hảo cảm gì với cô ta, cô lạnh nhạt nói: "Rất xin lỗi, tôi với cô không