“Cút ra ngoài.
” Bạch Ngọc Lan chưa kịp nói hết lời, Lãnh Tử Sâm đã lạnh lùng ngắt lời cô ta.
Bạch Ngọc Lan bắt gặp ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Lãnh Tử Sâm thì đồng tử hơi co lại, mắt đỏ hoe, tủi thân nói: “Tử Sâm, em làm vậy cũng là vì muốn tốt cho anh thôi mà.
”
“Tôi đã bảo cô cút ra ngoài, cô không hiểu tiếng người à?” Lãnh Tử Sâm giật lấy hoa hồng trên tay cô ta, ném lên người cô ta: “Từ nay về sau đừng để ông đây gặp lại cô nữa.
”
Những bông hồng được gói đẹp đẽ trên người cô ta rơi xuống đất, cánh hoa đỏ tươi rơi lả tả, có thể nhìn ra được Lãnh Tử Sâm đã ném mạnh thế nào.
Bạch Ngọc Lan nhìn bó hoa hồng rụng rơi trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã: “Lãnh Tử Sâm, sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Rõ ràng là anh biết em! ”
“Nếu như cô còn không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.
” Lãnh Tử Sâm mất kiên nhẫn, tiếp tục đuổi người như không nhìn thấy nước mắt của cô ta.
“Lãnh Tử Sâm, anh thật vô tình, đồ đểu, tôi! tôi hận anh.
” Bạch Ngọc Lan che miệng, chạy nhanh ra ngoài.
Mộ Thi Hàm nhìn theo bóng dáng của Bạch Ngọc Lan, thầm thở dài, phải nói sao đây? Giờ phút này, bỗng cô thấy có chút thông cảm cho Bạch Ngọc Lan, thật ra thích một người mà không được đáp lại cũng là một chuyện rất đáng buồn.
Lãnh Tử Sâm không quan tâm Bạch Ngọc Lan bị mình chọc cho tức phát khóc, anh nhìn Mộ Thi Hàm, lo lắng nói: “Cô ngốc, đừng nghe mấy lời vớ vẩn của cô ta, bây giờ đã là thời nào rồi mà vẫn còn có người mê tín như vậy, đúng là ngu hết thuốc chữa.
”
Lãnh Tử Sâm không quan tâm đến những chuyện này, đương nhiên Mộ Thi Hàm cũng sẽ không quan tâm, cái gì mà có mệnh khắc chứ, toàn là lời vô căn cứ, vả lại cô dám chắc vụ tai nạn của Lãnh Tử Sâm là có chủ đích, chẳng hề liên quan gì đến mệnh của cô cả.
Chỉ là không biết phía ba mẹ Lãnh Tử Sâm có nghe được tin gì không? Không biết họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Mộ Thi Hàm thấy Lãnh Tử Sâm căng thẳng nhìn cô, chắc là lo cô nghĩ linh tinh, cô vội trấn an: “Anh yên tâm, em không tin mấy chuyện này đâu, chỉ cần anh không để ý là được.
”
“Đương nhiên là anh để ý rồi.
” Lãnh Tử Sâm cả giận nói.
Mộ Thi Hàm sững sờ một lúc, chưa kịp nói gì thì đã nghe Lãnh Tử Sâm nói tiếp: “Anh để ý những người đó dám vu khống em như vậy, nếu để anh biết ai lan truyền mấy lời vô căn cứ này, anh sẽ xé nát miệng kẻ đó.
”
Mộ Thi Hàm ngây người nhìn anh, giờ phút này, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua, dòng nước ấm ấy lan ra toàn thân như dòng máu vậy.
Hồi lâu sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Lãnh Tử Sâm, sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Em hỏi cái gì thế? Em là người sẽ làm vợ anh, anh không đối xử tốt với em thì tốt với ai?” Lãnh Tử Sâm trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Vậy! tại sao anh lại bằng lòng để em làm vợ anh? Có bao nhiêu cô gái thích anh, sao anh lại chọn em?” Mộ Thi Hàm tiếp tục hỏi.
Lãnh Tử Sâm sửng sốt, đúng vậy, tại sao anh lại chọn cô? Vì cô xinh đẹp ư? Nhưng mà không phải anh chưa gặp ai xinh đẹp hơn cô, là vì tài năng của cô à? Chà, có vẻ như điều này thuyết phục hơn đấy, thế nhưng anh thực sự vì điều này sao?
Thấy Lãnh Tử Sâm không trả lời được, Mộ Thi Hàm cũng không để ý, đang định chuyển chủ đề thì nghe Lãnh Tử Sâm nói: “Làm gì có nhiều tại sao thế? Anh bằng lòng là được.
”
Mộ Thi Hàm khá hài lòng với câu trả lời này, anh bằng lòng, còn lý do nào trọn vẹn hơn nữa đâu chứ?
Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm cúi đầu không nói gì, hỏi ngược lại: “Còn em? Danh tiếng của anh rất tệ, tại sao em lại đồng ý lấy anh?”
“Em thấy anh rất tốt.
”
Một câu nói đơn giản như vậy thôi cũng đã khiến anh cười toe toét, anh cũng không hy vọng vào việc cô gái kia sẽ nói được lời gì ngọt ngào, nhưng cô nói ra câu này khiến anh rất vui.
Mộ Thi Hàm nhìn anh đang cười một cách ngốc nghếch, chỉ