Hôm sau, khi Mộ Thi Hàm đến công ty, phát hiện nhân viên của mình đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, mặc dù nhìn thấy nhưng cô không nói gì, vẫn như thường lệ, sải bước đi vào thang máy chuyên dụng của mình.
Đến văn phòng, cô gọi Lương Vũ Tùng vào: “Dạo này công ty có chuyện gì thế?”
Lương Vũ Tùng cúi đầu, dường như đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, Mộ Thi Hàm nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Anh nên biết rằng tôi không thích người khác vòng vo.
”
Lương Vũ Tùng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Mộ, không biết tại sao tin tức cô và cậu Lãnh kết hôn đã truyền tới công ty, mà trong công ty còn có người tung tin đồn là cô có mệnh khắc.
”
Lương Vũ Tùng nói xong thì rất muốn tự cắn đứt lưỡi mình, những lời vô căn cứ như vậy mà anh ta cũng nói ra được, cho dù chỉ là thuật lại nhưng anh ta cũng cực kỳ xấu hổ.
Nghe thế, sắc mặt của Mộ Thi Hàm không chút thay đổi, giọng điệu vẫn thờ ơ như thường: “Tôi hiểu rồi, anh ra ngoài đi.
”
“Tổng giám đốc Mộ, đừng để ý đến mấy chuyện này, toàn là nói bậy, tôi đã giải quyết rồi, tôi sẽ không để ai nói gì thiếu tôn trọng với cô đâu.
” Dù biết điều đó là không cần thiết, Lương Vũ Tùng vẫn không nhịn được mà khuyên một câu.
“Tôi biết rồi, anh ra ngoài làm việc đi.
”
“Vâng thưa tổng giám đốc Mộ.
”
Sau khi Lương Vũ Tùng ra ngoài, Mộ Thi Hàm khẽ cau mày, những tin đồn này chắc là do ai đó cố ý bày ra, trước tiên là khiến Lãnh Tử Sâm gặp tai nạn xe, sau đó lại để cho người khác tung tin đồn thất thiệt, sự sắp xếp này không chỉ có thể hoãn đám cưới của cô và Lãnh Tử Sâm, nghiêm trọng hơn, nó còn có thể phá hỏng đám cưới của cô và Lãnh Tử Sâm.
Không thể không nói, người sau màn kia ra chiêu này cũng hiểm độc lắm.
Cô có thể chịu được danh tiếng bị hủy hoại, nhưng khiến Lãnh Tử Sâm bị thương như vậy là điều cô không thể tha thứ được, vẻ mặt của Mộ Thi Hàm trở nên lạnh lẽo, cô lấy điện thoại di động ra, đang định gọi cho Đậu Nhật Khang thì có người gõ cửa văn phòng.
“Vào đi.
” Mộ Thi Hàm lạnh nhạt đáp.
Trước sự ngạc nhiên của Mộ Thi Hàm, thế mà người đi vào lại là Đậu Nhật Khang, Mộ Thi Hàm đang định gọi anh ta, không ngờ anh ta lại tự mình đến trước.
“Mời ngồi.
” Mộ Thi Hàm rất khách sáo với Đậu Nhật Khang.
Đậu Nhật Khang uể oải ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, sau đó đưa túi hồ sơ đến trước mặt Mộ Thi Hàm: “Dì hai của cô mua chuộc người của cửa hàng 4S động tay động chân vào phanh xe của Lãnh Tử Sâm, bằng chứng đều ở trong này.
”
Mộ Thi Hàm mở túi hồ sơ lấy tất cả bằng chứng bên trong ra, Đậu Nhật Khang nhìn cô chằm chằm, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ trên khuôn mặt cô, nhưng Mộ Thi Hàm đã khiến anh ta thất vọng rồi, từ đầu đến cuối cô không có biểu cảm nào khác.
Đọc xong tài liệu, cô lặng lẽ thu lại vào túi, lấy ra một tờ séc trống từ trong ngăn kéo đưa cho anh: ta “Đây là phần thưởng của anh.
”
Đậu Nhật Khang thấy người phụ nữ này rất thú vị, có ai khi biết dì hai của mình có ý đồ mưu hại chồng chưa cưới của mình mà thờ ơ được đâu chứ? Nhưng người phụ nữ này vẫn không biến sắc xem hết chứng cứ, trên mặt không có một chút thay đổi nào dù là nhỏ nhất.
“Phía Trang Vĩ Tuấn có động tĩnh gì không?” Mộ Thi Hàm không quan tâm Đậu Nhật Khang đang nghĩ gì, thản nhiên hỏi.
“Tạm thời không có động tĩnh gì, tôi sẽ tiếp tục theo dõi.
” Đậu Nhật Khang cầm tờ séc trống lên, vẫy vẫy: “Chỉ vì cái này thôi.
”
“Được.
”
Sau khi Đậu Nhật Khang rời đi, Mộ Thi Hàm gọi Lương Vũ Tùng vào, cô đưa túi tài liệu cho Lương Vũ Tùng, nói nhỏ: “Lương Vũ Tùng, anh đến đồn cảnh sát, đưa cái này cho cảnh sát.
”
Lương Vũ Tùng nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc Mộ, đây là cái gì?”
“Bằng chứng cho thấy dì hai của tôi mưu hại Lãnh Tử Sâm.
”
“Gì