Mộ Mỹ Dung giật mình biến sắc: “Cô ta chèn ép việc làm ăn của con? Sao cô ta có thể ác độc như vậy? Con là em họ ruột của cô ta mà.”
Thôi Giai Kỳ mắng: “Cô ta đâu chỉ ác độc? Con thấy cô ta ước gì khiến con biến mất khỏi thế giới này.
Mẹ ơi nếu lời nguyện hiệu nghiệm, con thật sự rất muốn ngày nào cũng ngồi ở đó nguyền rủa cô ta, đáng tiếc vận may của cô ta quá tốt, lần này vẫn để cô ta nhặt lại một mạng.”
“Được rồi, Giai Kỳ, một mình con ở bên ngoài đơn độc không ai giúp đỡ mẹ cũng không yên tâm, gọi điện cho dì ba của con đi, bảo dì ba trở về.
Hoặc là con ra nước ngoài tìm dì ba, đừng đối đầu với Mộ Thi Hàm nữa, với khả năng của con không đủ để đối phó cô ta đâu.”
Thôi Giai Kỳ có năng lực thế nào Mộ Mạn Dung biết rõ, muốn đối đầu với Mộ Thi Hàm mười Thôi Giai Kỳ cũng không đủ.
Trước đây Mộ Thi Hàm không biết ý đồ của họ thì cũng thôi, nếu giờ đã biết bà ta không nghĩ Mộ Thi Hàm sẽ bỏ qua cho Thôi Giai Kỳ.
Dẫu sao trên thương trường Mộ Thi Hàm cũng có tiếng là tàn nhẫn, chỉ riêng việc nhìn gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm của cô đã biết người này giỏi giang đến mức nào.
“Dì ba? Lần trước khi mẹ xảy ra chuyện con cũng từng tìm dì ba, nhưng không tìm được dì ấy.” Thôi Giai Kỳ cũng nghĩ đến việc tìm dì ba, dì ba thương cô ta, có thế nào đi nữa dì ba cũng không đến mức bỏ mặc cô ta.
“Đúng rồi, mỗi năm dì ba của con sẽ về nước một lần, năm nay vẫn chưa trở về, tính toán thời gian có lẽ cũng sắp về rồi, trước khi dì ba con về con cứ thành thật ở nhà chờ đợi đừng làm gì cả, sau khi dì ba về con cứ đi tìm dì ấy.”
“Con biết rồi.”
Khi Lãnh Tử Sâm vào phòng bệnh, phát hiện trước mặt Mộ Thi Hàm bày một chiếc laptop, hiển nhiên đang xử lý công việc, anh đen mặt ngay tức khắc: “Ai bảo em làm việc? Mấy người ở công ty em chết hết rồi sao? Công ty không có em thì không thể vận hành được à?”
Mộ Thi Hàm vội vàng khép laptop lại: “Em chán quá nên tùy tiện xem chút thôi.”
Lãnh Tử Sâm trừng cô: “Em lừa ai hả? Hôm trước em nhân lúc anh đi ngủ lén lút ngồi dậy mở máy tính làm việc.
Hôm qua em còn bảo Lương Vũ Tùng gửi tài liệu đến để em ký, hôm nay anh vừa ra ngoài một lúc em lại làm việc nữa, em muốn anh phải trông chừng em hai mươi bốn tiếng sao?”
Mộ Thi Hàm cười khổ: “Tử Sâm, em đã khỏe rồi, vì nghe lời anh nên mới ở lại đây quan sát mấy ngày, nếu đã khỏi hẳn tất nhiên phải giải quyết một số việc nên làm, không thì đợi em xuất viện lại có cả đống chuyện chờ em, đến lúc ấy lại phải bận bị.
Bây giờ xử lý trước một ít chờ qua hai ngày nữa về công ty sẽ có thể làm ít hơn.”
“Được rồi, không phải anh không cho em làm việc, chỉ không nhìn nổi em mệt nhọc như thế, em làm tiếp đi, anh ở cạnh trông em.” Lãnh Tử Sâm hừ một tiếng, giơ tay xem đồng hồ: “Nhưng mà mỗi lần em chỉ có thể làm việc trong một tiếng thôi, hết một tiếng em phải nằm xuống nghỉ ngơi cho anh.”
Mộ Thi Hàm dở khóc dở cười, rõ ràng cô đã khỏe hẳn.
Trông Lãnh Tử Sâm còn giống bệnh nhân hơn cả cô thế mà cô lại bị người bệnh trông chừng, chuyện gì thế này, quan trọng hơn là cô không phản cảm chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất ngọt ngào, cô trúng tà rồi chăng?
“Thế nào? Không phục sao? Anh cho em biết, em là vợ của anh, bây giờ do anh trông nom.” Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm, hung dữ nói.
Lương Vũ Tùng đi đến trước cửa phòng bệnh, đang định gõ cửa đã nghe thấy câu này của Lãnh Tử Sâm, anh ta hoảng hồn run tay, tài liệu trong lòng rơi hết xuống đất.
Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm nghe thấy tiếng động, đồng loạt nhìn ra cửa.
Lương Vũ Tùng đứng đó với vẻ mặt luống cuống, anh ta cẩn thận nhìn Lãnh Tử Sâm, thấy Lãnh Tử Sâm nhìn chằm chằm anh ta với vẻ nghiêm nghị, anh ta ngượng ngùng vào cũng