Mộ Thi Hàm không hề ngạc nhiên trước tốc độ của anh, cô nhận tài liệu trong tay anh rồi ký trực tiếp vào.
Lãnh Tử Sâm nhìn cô cứ vậy ký vào thật, không kìm được hỏi: “Em không cảm thấy anh xem nhanh quá à?”
Mộ Thi Hàm gật đầu: “Đúng là có hơi nhanh, anh xem còn nhanh hơn cả em, nhưng em tin tưởng vào trí thông minh của anh.”
Khóe miệng Lãnh Tử Sâm khẽ giật, những lời này có phù hợp với một cậu ấm quần là áo lượt đâu? Nhưng điều này lại khiến những ấm áp trong lòng anh như tan biến, vì vậy, anh càng ra sức giúp Mộ Thi Hàm xử lí tài liệu.
Có một số đồ án thiết kế xuất hiện vài chỗ chưa uược hoàn thiện, Lãnh Tử Sâm vạch ra, còn tiện tay để lại lời phê bình.
Mộ Thi Hàm nhìn mấy chỗ Lãnh Tử Sâm khoanh tròn, nhìn những lúc anh đưa ra lời phê bình, ánh mắt hiện lên niềm vui mừng.
Quả nhiên là cô không tin nhầm, anh còn lợi hại hơn những gì cô tưởng.
Có Lãnh Tử Sâm giúp đỡ, Mộ Thi Hàm nhàn nhã hơn nhiều, chỉ trong hai tiếng đã xử lí xong công việc của một ngày.
Mộ Thi Hàm để tất cả tài liệu đã xử lí xuống bên cạnh, vẫy vẫy tay với Lãnh Tử Sâm.
Lãnh Tử Sâm tiến đến trước mặt cô: “Sao thế?”
Mộ Thi Hàm ôm lấy cổ của anh, hôn mạnh lên đôi môi anh: “Thưởng cho anh.”
Đôi mắt Lãnh Tử Sâm sáng rực lên: “Ngày mai anh sẽ tiếp tục xử lý tài liệu giúp em.”
Được bà xã đại nhân hôn tặng thật là một chuyện vô cùng thích thú.
Mộ Thi Hàm cười khẽ: “Được.”
….
Sau khi kiểm tra tổng quát, chắc chắn không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng Mộ Thi Hàm cũng có thể xuất viện.
Đúng lúc đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi thì bắt gặp Mộ Mỹ Phương đến thăm.
“Dì ba.” Mộ Thi Hàm trông thấy Mộ Mỹ Phương nhưng cũng không quá ngạc nhiên, dù gì hằng năm vào khoảng thời gian này, Mộ Mỹ Phương sẽ dành thời gian để trở về nước.
“Thi Hàm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao cháu lại nằm viện?” Sau khi trở về nhà họ Mộ, Mộ Mỹ Phương nghe tin Mộ Thi Hàm nằm viện liền vội vã chạy đến đây, thậm chí bà ta còn chưa gặp Thôi Giai Kì.
Mộ Mỹ Phương năm nay bốn mươi tuổi, bởi vì biết cách chăm chút nên thoạt nhìn mới chỉ ngoài ba mươi, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng không có.
Bà ta có một đứa con trai năm nay mới mười ba tuổi, đang du học ở nước ngoài.
Do chồng bà ta bận đi công tác nên không trở về cùng, bà ta về nước một mình.
Mộ Mỹ Phương là người theo nghệ thuật, là nghệ sĩ dương cầm, tuy rằng không phải nhân vật tầm cỡ thế giới nhưng cũng coi như khá nổi tiếng trong giới, thường xuyên đi biểu diễn ở khắp năm châu, có một cuộc sống khá là phong phú.
“Chuyện này, tốt nhất là dì nên hỏi Thôi Giai Kì.” Mộ Thi Hàm mấp máy môi, nhỏ giọng cất lời.
Mộ Mỹ Phương nghe thế thì giật mình: “Hỏi Giai Kì? Thi Hàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dì vừa quay về nhà họ Mộ phát hiện người làm thuê đã bị đổi hết rồi, chỉ còn mỗi thím Trần là người cũ.
Chị hai cũng không thấy đâu, dì cũng không nhìn thấy Giai Kì, thím Trần nói cháu nằm viện, dì bỏ hết công chuyện chạy ngay tới đây.”
Mộ Thi Hàm không trả lời Mộ Mỹ Phương ngay mà đẩy Lãnh Tử Sâm lên trước mặt bà ta, giới thiệu với bà ta: “Dì ba, cháu giới thiệu qua với dì, đây là chồng cháu, Lãnh Tử Sâm.”
“Cháu chào dì ba.” Lãnh Tử Sâm cũng không biết mối quan hệ giữa Mộ Thi Hàm và người dì này ra sao, chỉ biết khách sáo chào hỏi bà ta.
Mộ Mỹ Phương ngạc nhiên đến ngây người: “Chồng… Chồng sao? Thi Hàm? Cháu kết hôn rồi? Chuyện này từ khi nào?”
Mộ Mỹ Phương liếc nhìn Lãnh Tử Sâm, thấy anh đang ngồi trên xe lăn thì lập tức sầm mặt.
“Bọn cháu chỉ mới đăng kí kết hôn thôi, vẫn chưa tổ chức hôn lễ, đăng kí kết hôn cũng chưa lâu, khoảng chừng nửa tháng ạ.”
“Đăng kí kết hôn? Đăng kí kết hôn cũng là kết hôn rồi, chuyện lớn như vậy sao cháu không nói cho dì ba biết? Rốt cuộc cháu có còn xem dì là người thân không?”
Mộ Mỹ Phương có hơi tức giận, tuy bà ta định cư ở nước ngoài nhưng cũng là người thân của Mộ Thi Hàm.
Mộ Thi Hàm cứ im ỉm đăng kí kết hôn thì thôi, người cô lấy lại còn là kẻ tàn phế, sao bà ta có thể chấp nhận điều này cho được?
“Cháu định đợi đến