Hà Tiết Âu quệt hàng nước mắt bước ra khỏi phòng, để lại Hà Chỉ Nghi ngồi thẩn thờ bên trong đó. Vừa mới bước ra cửa, đầu bên kia hành lang, Phùng quản gia bước ra từ thư phòng riêng của Lục Vỹ Thần, gương mặt tỏ rõ vẻ bất lực.
Hà Tiết Âu đứng đợi mất hai phút Phùng quản gia mới đi đến phía bên này hành lang.
- Có chuyện gì sao?
Nghe Hà Tiết Âu hỏi, Phùng quản gia liền lắc đầu than thở.
- Không biết là chuyện gì, cậu chủ uống rượu đến ngất lên ngất xuống, nửa tỉnh nửa mê. Tôi khuyên lắm mới chấp nhận để tôi đi làm trà giải rượu.
- Chắc là do tôi rồi.
Phùng quản gia ngước lên nhìn ánh mắt xa xăm của Hà Tiết Âu. Đôi mắt có tuổi nhìn ra được vệt nước mắt chưa khô trên gò má, lòng bỗng lại thấy xót xa.
Nhà họ Lục chẳng có bao nhiêu người, Lục Vỹ Thần cưới vợ cũng trắc trở trăm bề, người bị ép chết, người sợ đến tự vẫn, người bỏ trốn gặp nạn mà chết. Cưới chín người vợ thì hết bảy người chết. Người đầu tiên bỏ rơi Lục Vỹ Thần, người thứ chín thì lại thay chị kết hôn. Cả hai người này Lục Vỹ Thần đều hết mực quan tâm, chỉ là đối với Hà Tiết Âu, sự quan tâm này không hề thổ lộ.
Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu kết hôn được một thời gian rồi nhưng vẫn xung khắc triền miên, chưa ngày nào êm ấm. Dù không phải huyết thống, ruột rà gì của nhà họ Lục nhưng Phùng quản gia tự xem Lục Vỹ Thần như con trai, vô cùng quan tâm lo lắng, vợ chồng họ không hạnh phúc ông chắc chắn đau lòng.
- Trà giải rượu để cho tôi. Tôi nghĩ chúng tôi cần phải giải quyết vấn đề của mình.
- Được, được. Như vậy thì tốt quá rồi!
Phùng quản gia muốn nghe điều này đã lâu. Ái chà, hai người họ giải quyết được mâu thuẫn thì nhất định sẽ yêu thương nhau hết mực. Nhà họ Lục nên có người nối dõi rồi.
Hà Tiết Âu đi xuống bếp nhìn thấy mẹ mình đang loay hoay hâm nóng lại đồ bổ, lạnh lùng nói một câu.
- Nấu nhiều không ai ăn đâu.
Kiểu Thoại Mỹ nghe thấy tiếng con gái liền vui mừng quay lại.
- Tiểu Âu, mẹ làm đồ bổ cho con, nhiều loại để con ăn lâu dài. Mau chóng khỏe mạnh, khỏe mạnh rồi thì ăn để có sức sinh em bé!
- Đừng có nói đến mấy chuyện xa vời đó.
Kiều Thoại Mỹ thở dài một tiếng, đứa con gái này không biết giống ai mà lại lạnh lùng như vậy, một câu ngọt ngào cũng không nói được. Không biết nói gì đành quay lại với công việc đang dở dang của mình.
Hà Tiết Âu lấy tách pha trà giải rượu. Trà đã pha xong rồi, Hà Tiết Âu ngẩng đầu lên, mắt đảo nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không có ai mới thò tay vào bên trong váy, rút ra một ống thủy tinh nhỏ chứa dung dịch không màu bên trong.
Hà Tiết Âu mở nút cao su, không chút do dự đổ hết thứ dung dịch kia vừa tách trà của Lục Vỹ Thần. Môi nhếch lên ma mãnh. Chỉ một chút nữa thôi, tách trà này sẽ giết chết hôn nhân của họ.
“Để tôi xem, Lục Vỹ Thần cao cao tại thượng anh sẽ làm thế nào được với thuốc kích dục này của tôi.”
Mọi thứ đã sẵn sàng, Hà Tiết Âu đặt tách trà lên khay gỗ chuẩn bị bê đi. Đúng lúc Hà Chỉ Nghi đi xuống, Kiều Thoại Mỹ liền dục.
- Chỉ Nghi, nhanh lại giúp em con, đứng đần ra đấy làm gì.
Hà Chỉ Nghi nhanh chân chạy lại đỡ lấy khay trà.
- Mang đi đâu?
Hà Tiết Âu phản ứng chậm rãi. Trong đầu đang bận suy tính. Vốn định sẽ bỏ thuốc Lục Vỹ Thần trước rồi mới dẫn dụ Hà Chỉ Nghi vào sau, bây giờ Hà Chỉ Nghi đã ở đây rồi, để Hà Chỉ Nghi mang trà lên cho hắn, hắn đã say ngất lên ngất xuống thì còn lo gì đại sự không thành.
- Phòng sách ở cuối hành lang bên trái.
- Mau, con đi đi, để Tiểu Âu ở đây ăn canh hầm cho nóng.
Hà Chỉ Nghi bị giục cũng vội vã bê lên. Đến gần gian phòng, không khí đột nhiên lạnh lẽo kì lạ, Hà Chỉ Nghi lòng như bị quả tạ nghìn tấn đè lên, thở khó nhọc, chân bước khó khăn. Chỉ mấy bước nữa thôi cô sẽ bước vào trong căn phòng đó, có thể bị đuổi ra, cũng có thể vi diệu mà ở lại. Cô trong mắt Lục Vỹ Thần cũng chưa có tiếng xấu nào, nếu bây giờ dùng thân phận chị vợ để bắt đầu cũng được xem là khởi đầu tốt.
Mở cửa, đặt khay trà xuống bàn gỗ lớn, nhất tách trà ra khỏi khay, đặt đến trước mặt Lục Vỹ Thần. Hà Chỉ Nghi gần như nín thở.
Lục Vỹ Thần vẫn đang tựa đầu vào tay, gương mặt cuối xuống, đôi mắt nhắm hờ. Sau mấy tiếng thở nặng nhọc, cánh tay còn lại nảy giờ ở dưới bàn mới đưa lên,