Lục Vỹ Thần choàng tỉnh, đầu đau vô cùng. Rượu thật biết cách phá hoại sức khỏe của con người, uống vào rồi không chỉ đau đầu mà còn đau người. Lục Vỹ Thần đưa tay vỗ đầu mấy cái cố gắng tỉnh táo.
Vừa mới lật chăn ra liền giật mình phủ chăn lại. Cái quái gì thế này?
Lục Vỹ Thần nhìn thấy trên người mình không có quần áo mà giật bắn mình. Giờ đang là buổi trưa, kẻ nào lại cởi hết quần áo của hắn thế này.
Lục Vỹ Thần cẩn thận đưa mắt nhìn quanh phòng. Một lần nữa lại hoảng hốt. Quần áo của hắn bị xé rách tả tơi, vứt đầy trên sàn. Không chỉ có như vậy, còn có đồ của phụ nữ nằm xen lẫn với đồ hắn.
Lục Vỹ Thần nuốt nước miếng cái ực, hình như có gì không phải ở đây rồi.
Lục Vỹ Thần liếc nhìn người đang nằm trên giường với hắn. Đúng là phụ nữ. Còn là chị gái của Hà Tiết Âu.
Lục Vỹ Thần nhắm mắt tự trấn an bản thân. Bình tĩnh trước, chuyện gì cũng có thể giải quyết, không thể giải quyết thì càng phải giải quyết.
Lục Vỹ Thần vào phòng tắm, xả nước lạnh vào mặt. Trong đầu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ hắn uống rượu, rồi hắn uống trà, rồi nhìn thấy Hà Chỉ Nghi…
Khốn kiếp, không lẽ hắn bị bỏ thuốc?
Nếu hắn bị bỏ thuốc thật, hắn chắc đã thật sự làm chuyện không nên làm rồi.
Chuông của bộ liên lạc trong phòng người giúp việc vang lên mấy tiếng không ai bắt máy. Đến lần gọi thứ hai mới có một người hầu gái trả lời.
- Mang thuốc tránh thai khẩn cấp lên phòng sách cho tôi!
Âm vực lạnh lùng, vừa trầm, vừa có chút khàn vang lên đều đều. Không cũng nói cũng biết không có ai ngoài Lục Vỹ Thần.
Người hầu gái chuẩn bị rồi mang lên. Bản tính nhiều chuyện không ngăn được liền có mấy suy nghĩ bình phẩm.
- Người nhà giàu thật là kì lạ. Cưới vợ về chẳng phải là để sinh con sao? Người thì cầu hoài không có. Người thì vượt qua sóng gió mới có ngày động phòng, vậy mà kết quả còn chưa có đã muốn bỏ đi.
Đến phòng sách, người hầu gái cẩn trọng lắng nghe tình hình, sợ rằng bản thân gõ cửa không phải lúc thì chết oan mạng. Bên trong không có động tĩnh nào, người hầu gái mới gõ cửa.
Hà Chỉ Nghi vừa mới thức dậy, chưa kịp mặc quần áo đã nghe tiếng gõ cửa, không biết suy nghĩ gì lại quấn chăn vào người rồi mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Hà Chỉ Nghi nhìn người hầu gái, người hầu gái nhìn Hà Chỉ Nghi. Thân là chị gái của phu nhân, lại ở trong thư phòng của ông chủ, trên người thì chỉ có cái chăn che hờ hửng cơ thể, biểu hiện lại vô cùng bình thản, người hầu gái trong phút chốc người bị đông cứng, không biết phải phản ứng như thế nào.
Đúng lúc này bên trong phòng có người bước ra. Lục Vỹ Thân tóc còn nhỏ nước, thân dưới quấn chiếc khăn tắm, thân hình nam nhân vô cùng cường tráng, hình như là vừa từ phòng tắm bước ra.
Nhìn Hà Chỉ Nghi. Nhìn Lục Vỹ Thần. Một nam, một nữ ở chung một căn phòng, không ai mặc quần áo. Một bên là ông chủ đại nhân, thân đã có vợ. Một bên thân là gái chưa chồng, phận là chị vợ của ông chủ. Há, chuyện điên khùng gì thế này?
Hào môn kinh mộng. Hào môn kinh mộng, còn là mộng giữa thanh thiên bạch nhật.
Khay gỗ rơi xuống đất, ly nước vỡ ra tan tành.