Một cuộc họp gia đình diễn ra với sự có mặt đầy của của các thành viên, tất nhiên là thành viên nhà họ Hà, Lục Vỹ Thần không có người thân nào ở đây cả.
Không khí quanh chiếc bàn lớn thật gượng gạo, cảm giác rất giống cái ngày Hà gia đến đây để xin lỗi về hôn lễ bất đắc dĩ, mỗi người một vẻ mặt, mỗi người một suy nghĩ. Không ai dám lên tiếng trước, kiên nhẫn đợi Lục Vỹ Thần nói lên ý kiến của mình.
- Chuyện ngày hôm nay, quên hết đi!
- Quên? Chuyện này nói quên là có thể quên hay sao?
Hà Chỉ Nghi cố gắng bao nhiêu cũng không giữ được bình tĩnh, sự uất ức quá lớn khiến cô không còn biết sợ hãi, dùng đôi mắt căm phẫn nhìn thẳng vào Lục Vỹ Thần.
- Đây là chuyện lớn, không phải chuyện đùa. Tôi có hai đứa con gái, cậu cưới cô em, ngủ với cô chị, chuyện này là chuyện bình thường hay sao?
Đến cả Hà Dực cũng bất bình. Cứ tưởng sẽ giải quyết như thế nào, ai ngờ lại có thể nói một câu, xem như chưa có chuyện gì xảy ra như vậy. Gả một đứa con gái vào nhà họ Lục vì lợi ích chính trị, cho dù Lục Vỹ Thần không tốt đẹp gì, tính cách lại quái dị nhưng có thể châm chước vì tài năng và gia thế hiển hách, một đổi một không lời nhiều cũng không lỗ nhiều. Vậy mà tên cầm thú nhà hắn lại có thể tham lam, đến cả chị vợ cũng có thể ăn được.
Thị trưởng thành phố S có hai thiên kim, cả hai đầu bị Lục Vỹ Thần động tay vào. Người có danh nhưng không có phận, người được phận lại có không danh. Thiên kim tiểu thư, lá ngọc cành vàng, còn là chị em ruột thịt, hắn làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý đến như vậy mà có thể nói quên là quên?
Người gả cho hắn rồi chẳng thể gả được cho ai. Người bị hắn ăn rồi, kẻ nào còn dám cưới. Lục Vỹ Thần hắn muốn có hai vợ luôn hay sao?
- Các người muốn gây áp lực với tôi?
Lục Vỹ Thần không nhìn ai nhưng ai nghe xong câu đó cũng thấy lạnh sóng lưng. Hà Tiết Âu đến lúc này mới lên tiếng.
- Ai lại có thể gây áp lực cho anh? Thứ khiến anh thấy áp lực đó là đạo đức của anh thôi.
- Đạo đức của tôi?
Lục Vỹ Thần bật cười thành tiếng. Hắn có đạo đức từ khi nào nhỉ?
- Em thấy tôi có đạo đức sao?
Hắc, Lục Vỹ Thần vừa nói cái quái gì thế, nói vậy là có ý gì? Hà Tiết Âu giật mình, cái miệng nhỏ như bị ai khâu lại không nói được lời nào, não cũng bị đóng băng không nghĩ được phải trả lời sao.
- Người ta thất thân với anh, nam tử hán không được chối bỏ trách nhiệm!
- Nhưng tôi có vợ rồi, tôi cũng phải có trách nhiệm với vợ của mình!
- Vậy thì anh là thằng khốn, có vợ rồi còn ngủ với người đàn bà khác, lại còn là ngủ với chị vợ. Tôi không cần người chồng như anh.
- Cần hay không cần, không tới lượt em nói. Nhưng nếu các người đã có thành kiến với tôi như vậy, không muốn giải quyết êm đềm theo cách của tôi, vậy thì được. Tôi mở cuộc điều tra công khai, kẻ nào dám bỏ thuốc tôi thì kẻ đó chết, nhà họ Hà các người thân bại danh liệt.
Từng lời đanh thép của Lục Vỹ Thần vang lên, to và rõ ràng. Uy lực vô cùng.
Gan bé và chột dạ khiến Hà Chỉ Nghi sợ hãi, phải đưa ra lựa chọn.
- Tôi sẽ quên hết mọi thứ,