Lục Vỹ Thần trở mình, các giác thiếu thốn gì đó khiến đôi tay hắn đưa ra tìm kiếm. Tìm mãi không thấy đâu, hắn giật mình tỉnh dậy, trên chiếc giường lớn chỉ có một mình hắn.
Nghĩ đến việc Hà Tiết Âu sau khi tỉnh dậy đã bỏ trốn, tâm tư của hắn sinh ra muôn vàn bão giông.
Lục Vỹ Thần đối với Hà Tiết Âu là sự đối đãi nhân từ và quan tâm hết mực. Hắn không dịu dàng, không ngọt ngào nhưng không để cô thiệt thòi, thua kém ai. Ngay cả khi cô phạm lỗi tày trời hết lần này đến lần khác, hắn cũng có thể cho qua nhẹ nhàng. Sự dạy dỗ của hắn đối với cô tuy có chút khắc nghiệt nhưng không hề có ác ý.
Còn Hà Tiết Âu đối với Lục Vỹ Thần là có ý nghĩa gì? Để chạy theo một tên đàn ông không đứng đắn, sẵn sàng để chồng mình lên giường với chị gái. Cô chê hắn đối đãi với cô quá hiền hậu nên gan ngày càng lớn, lì lợm còn liều lĩnh, không xem hắn ra gì. Đêm qua cầu xin hắn, hứa hẹn với hắn bao nhiêu điều, bây giờ lại chạy mất dạng.
Lục Vỹ Thần nhanh chóng ra khỏi giường. Bước vào nhà vệ sinh lại thấy Hà Tiết Âu đang đứng như người mất hồn trước chiếc gương lớn. Gương mặt đang tức giận của hắn lại giãn ra, giọng nhàn nhạt tiến đến chỗ Hà Tiết Âu.
- Tỉnh rồi sao không gọi tôi dậy cùng?
Hà Tiết Âu nhìn thấy hắn, không có phản xạ cảm xúc nào. Nghe hắn hỏi cũng dùng giọng nhàn nhạt để đáp lại.
- Gọi anh dậy làm gì?
Cũng đúng, cô gọi hắn dậy làm gì chứ? Quan hệ của hai người cũng chưa tốt đến như vậy. Mới chỉ ngủ với nhau một đêm, chấp nhận danh nghĩa vợ chồng, nhưng chấp niệm về hôn nhân của họ chỉ là lợi ích chính trị, không có tình yêu. Bảo cô gọi hắn dậy thì thật nực cười.
- Những lời đêm qua em nói với tôi, em còn nhớ hay không?
Lục Vỹ Thần áp sát người Hà Tiết Âu, cánh tay to lớn ôm lấy thân ảnh bé nhỏ của cô từ phía sau, kê mặt mặt bên cạnh mặt cô, ánh mắt hai người nhìn vào gương lớn ngắm nhìn.
Hà Tiết Âu nhìn gương mặt kê sát nhau của hai người, nhìn xuống cánh tay ôm ấp của Lục Vỹ Thần, lại nhìn đến những vết hôn xanh, đỏ trên người mình. Cảm xúc lúc đó thật khó diễn đạt thành lời, câu hỏi của Lục Vỹ Thần cũng thật khó đáp lại. Đêm qua nhục nhã đến như vậy, làm những chuyện thân mật đến như vậy, nói ra những lời khó nói đến như vậy, nghĩ đến thôi cũng rất xấu hổ rồi.
Hà Tiết Âu im lặng một lúc lâu mới cất lời.
- Anh có bỏ rơi tôi không?
Hả? Lục Vỹ Thần thật sự không đỡ được câu hỏi này của cô. Cô nghĩ hắn là loại người gì, ngủ với phụ nữ một đêm xong liền vứt bỏ sao? Vứt bỏ ai chứ không vứt bỏ cô. Chẳng lẽ cô quên cô còn phải