Lục Vỹ Thần cố tình đến sớm hơn một chút để tìm hiểu tình hình, đi cùng còn có Hà Tiết Âu và Tần Tử Kỳ. Nào ngờ, khi đến hội trường của bệnh viện đã thấy có người ở đó.
Người đàn ông mặc bộ vest mà đỏ trầm, trong tay nắm cây trượng chim ưng vàng, mắt kim cương đỏ ngồi trầm mặc ở bàn đầu. Phía sau ông ta lác đác vài người cũng đã yên vị.
Lục Vỹ Thần đi vào, người đàn ông kia ánh mắt lay động, nhìn hắn không rời mắt. Lục Vỹ Thần nhìn thấy người đàn ông đó liền nở một nụ cười lịch thiệp, ra hiệu Hà Tiết Âu và Tần Tử Kỳ ngồi vào bàn chính giữa rồi một mình sang chào hỏi người đàn ông kia.
- Úc Tổng, lâu rồi không gặp!
Người đàn ông nghiêm nghị đó chính là Úc Thụy, Tổng giám đốc của ngân hàng châu Á, người đàn ông có tiếng tăm lừng lẫy, nắm trong tay cuốn sổ tử thần của mấy nghìn công ty. Chỉ cần ông ta điểm chỉ vào sổ, công ty dù lớn hay nhỏ đều có thể phá sản trong chớp mắt.
- Nghe nói cậu mấy năm nay rất khá, không cần đến chút tiền ở chỗ tôi nữa.
Lời lẽ khen ngợi nhưng ngữ khí lại mỉa mai. Lục Vỹ Thần lắc đầu cười khổ.
- Úc Tổng cho vay mãi không thấy chán sao, tôi đi vay tiền cảm thấy xấu hổ lắm. Lần này nếu Úc Tổng không chê, tôi rất muốn từ khách hàng trở thành đối tác.
Úc Thụy chau mày, gương mặt lộ rõ sự hiếu kì. Trước giờ chưa có ai dám ngỏ ý muốn làm ăn với ông ta, vậy mà một người nhỏ hơn ông ta hai mươi mấy tuổi như Lục Vỹ Thần lại có được sự tự tin hiếm thấy.
Lúc này mọi người vào trong phòng đông đúc, không khí trở nên ồn ào cắt ngang cuộc nói chuyện của Úc Thụy và Lục Vỹ Thần, bất đắc dĩ phải đợi dịp khác trao đổi kĩ hơn.
Đúng 9 giờ, đội ngũ bác sĩ của bệnh viện HSMC bước vào, đi đầu là viện trưởng Trương Mục Đình, phía sau là Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi và Dương Khiết, cuối cùng là nhân viên y tế lấy mẫu kiểm tra DNA.
Hà Chỉ Nghi vốn không hề biết gì về buổi trình diện này, đơn thuần là được ông ngoại Trương gọi tới thì tới. Nhìn thấy biết bao nhiêu người bên trong hội trường mới dần hoang mang. Ánh mắt cô ta nhìn ngang nhìn dọc, cơ thể run lên không thể khống chế, mồ hôi lạnh toát ra. Sự lo lắng đó dâng lên gấp vạn lần khi thấy sự hiện diện của Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu.
Lục Vỹ Thần để mắt đến từng phản ứng nhỏ của Hà Chỉ Nghi, ánh mắt không dừng việc soi xét một giây nào. Nhìn thấy sự thấp thỏm, lo sợ của cô ta, hắn trong lòng càng hoan hỉ. Cô ta càng như vậy, hắn càng chắc chắn cô ta có vấn đề.
- Đầu tiên, là những người trực tiếp liên quan đến công việc ở phòng sinh phẩm, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với mọi người.
Viện trưởng Trương lại một lần nữa khom lưng, cúi đầu. Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi, Dương Khiết cũng gập người, dùng sự chân thành để gửi lời xin lỗi đến tất cả những thành viên tham gia chương trình bảo vệ sinh phẩm.
- Bệnh viện chúng tôi sau khi tiến hành xem xét, chúng tôi xin bác bỏ việc sinh phẩm mất một cách vô lý. Thay vào đó, chúng tôi cho rằng đây là một trường hợp nhầm lẫn khi đánh dấu sinh phẩm.
Vì để đảm bảo tính chính xác và trung thực của cuộc điều tra, Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi và Dương Khiết đều không được thông báo các thông tin liên quan. Hôm nay được triệu tập đến, đứng trước mọi người xin lỗi cũng chỉ là hành động theo quán tính tự nhiên.
Nhưng khác với biểu cảm ung dung của Dương Khiết, buồn bã của Tô Ninh, Hà Chỉ Nghi tạo ra sự khác biệt quá lớn, cảm xúc của cô ta biểu thị rất rõ ràng, rất nghiêm trọng, thậm chí còn có thể nhìn ra là sợ hãi.
- Chúng tôi sẽ tiến hành lấy mẫu xét nghiệm, kiểm tra DNA tất cả các mẫu sinh phẩm trong kho. Trong thời gian 24 giờ đồng hồ sẽ có kết quả, sau khi so sánh và kiểm tra, tìm ra được mẫu bị nhầm lẫn, xác minh lại danh tính chính xác, chúng