Chân Diệu đè nén bất an trong lòng, xách váy đi về phía Ninh Thọ đường.
Trời đã chuyển lạnh, vì trong bữa tiệc sinh nhật Quận chúa Sơ Hà đã uống vài ngụm rượu trái cây, lại cùng La Thiên Trình bắt nhím, gò má nàng vẫn đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, bị gió thổi liền cảm thấy lạnh như băng.
Hôm nay trời tối sớm, rõ ràng chưa tới giờ dậu mà trời đã nhá nhem tối, phía xa, mây cuồn cuộn, nặng trịch hạ xuống, tự nhiên khiến người ta bị đè nén.
Chân Diệu liếc mắt nhìn mái hiên màu đen đoan trang túc mục (đoan chính nghiêm túc, trang trọng) của Ninh Thọ đường, âm thầm hít vào một hơi.
Cửa tròn bên cạnh vậy mà không có nha hoàn giữ cửa.
Ngược lại, có mấy tiểu nha đầu đứng ở bậc đá xanh bên cạnh, tụ lại một chỗ không biết nói gì đó.
Chân Diệu đi thẳng tới.
Lúc này mới có tiểu nha hoàn phát hiện, cuống quýt hành lễ: “Tứ cô nương.”
“Bạch Thược đâu?” Cước bộ Chân Diệu không ngừng, đi vào trong.
“Bạch Thược tỷ tỷ theo lão phu nhân đi Thanh Liên cư.” Tiểu nha hoàn thần sắc bất an nói.
Chân Diệu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch mấy cái.
Thanh Liên cư là chỗ ở của Đại ca và chị dâu Ngu thị, giờ chính là thời điểm dùng bữa tối, lão phu nhân không ở Ninh Thọ đường, sao lại đi đâu?
Dù là có việc cũng nên gọi người tới mới đúng.
Chẳng lẽ……
Nghĩ đến việc nào đó có thể xảy ra, sắc mặt Chân Diệu thay đổi, trầm giọng hỏi: “Lão phu nhân vì sao lại đến đó?”
Từ khi vào ở Ninh Thọ đường, trong mắt nha hoàn Chân Diệu rất tốt tính, đại đa số thời gian là cười híp mắt, ra tay hào phóng, cho nên mấy người họ rất thích vị chủ tử này.
Đột nhiên thấy bộ dáng Chân Diệu trầm mặt, tiểu nha hoàn nhất thời không kịp phản ứng, một lúc lâu sau còn chưa nói lên lời.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Chân Diệu âm thầm nhắc mình đừng có hoảng sợ, giọng nói bình tĩnh lại.
“Là, là Đại nãi nãi ngài ấy bị ngã một cái, muốn sinh rồi…..” Tiểu nha hoàn lắp bắp nói.
“Cái gì?” Huyết sắc trên mặt Chân Diệu thoáng cái rút hết.
Đến nay Ngu thị mới mang thai hơn bảy tháng, nếu muốn sinh, vậy……
Chân Diệu không kịp làm gì khác, dẫn theo A Loan và Thanh Cáp vội vã chạy đến Thanh Liên cư.
Ninh Thọ đường cách Thanh Liên cư một đoạn, Chân Diệu xách mép váy chạy thật nhanh.
Dọc đường cũng không gặp mấy hạ nhân.
Trong sắc trời nhá nhem, Bá phủ im ắng, lòng bất an nổi lên như mây đen vần vũ, càng tích tụ càng nhiều.
Chân Diệu chạy gấp gáp hơn.
Mũi chân đạp vào một hòn đá, thốt lên một tiếng đau đớn, ngồi xổm xuống.
“Cô nương, sao rồi?” A Loan vội ngồi xuống xem xét.
Lộ ngoài mép váy là chiếc hài thêu hình hỉ thước đăng mai, vị trí mũi chân nhanh chóng rỉ ra một vệt đỏ sẫm.
Vệt màu đỏ càng ngày càng lớn, rất nhanh hòa vào màu sắc rực rỡ của hoa mai.
“Cô nương, chân ngài bị thương.” A Loan cẩn thận đi đến, cởi giày cho Chân Diệu.
Chân Diệu khoát khoát tay: “A Loan, trước đừng động đến nó, mau đỡ ta đến Thanh Liên cư.”
“Cô nương…..” A Loan có chút do dự.
Mũi chân đã chảy máu, nếu không kịp thời xử lý, chờ vết máu dính vào giày, đến lúc đó gỡ ra sợ rằng sẽ phải chịu khổ.
Nhìn thần sắc kiên định của Chân Diệu, vẫn là thở dài một tiếng, đưa tay đỡ nàng đi.
“Cô nương, để nô tỳ cõng ngài.” Thanh Cáp cúi người cõng Chân Diệu lên, chạy không chậm hơn một mình nàng chạy.
Chân Diệu nằm trên tấm lưng rộng của Thanh Cáp, cảm thấy đặc biệt an ổn.
Không lâu sau đã đến Thanh Liên cư, tròng mắt Chân Diệu như muốn nhảy ra ngoài.
Trong sân đã đứng đầy người, đều là nha hoàn, bà tử các phòng.
“Tứ cô nương, ngài bị sao vậy?” Đại nha đầu Họa Bích bên cạnh Ôn thị thấy Chân Diệu như vậy thì giật nảy mình, vội tiến lên đón.
“Không cẩn thận bị thương ở chân, không có gì đáng ngại, mẹ ta có ở đây hả?”
“Lão phu nhân và thái thái ba phòng đều ở trong phòng.” Họa Bích vừa nói vừa dẫn Chân Diệu vào phòng.
Vào phòng chính, ở đó cũng đầy người.
Lão phu nhân ngồi ở ghế thái sư, sắc mặt u ám như sắc trời bên ngoài.
Tưởng thị coi như trấn định, ngồi an ủi lão phu nhân.
Ánh mắt Ôn thị cũng đỏ bừng, thấy Chân Diệu được cõng vào cũng sợ hết hồn.
“Diệu Nhi, con sao vậy?”
Chân Diệu nói lại nguyên do một lần, vội hỏi: “Mẹ, chị dâu con thế nào rồi?”
Tay Ôn thị run lên, sắc mặt càng trắng bệch: “Muốn sinh rồi, đang sinh. Không biết có cứu được đứa bé không…..”
Nói đến đây lại cầm chiếc khăn bông thêu hoa văn như ý lên chấm khóe mắt, khóc lên nức nở.
“Được rồi, Ôn thị, Diệu Nhi vẫn là cô nương chưa xuất giá, con nói những cái này làm gì?” Lão phu nhân không vui lên tiếng: “Bạch Thược, dẫn Tứ cô nương sang phòng kế bên xử lý vết thương ở chân đi.”
“Dạ, lão phu nhân.” Bạch Thược tới đỡ Chân Diệu.
“Bạch Thược tỷ tỷ dẫn đường đi, ta cõng cô nương qua.” Thanh Cáp mặt không đỏ, thở không gấp nói.
Sang phòng kế, Thanh Cáp đặt Chân Diệu lên tháp mĩ nhân, Bạch Thược ngồi xổm xuống, cởi giày cho nàng.
“Bạch Thược tỷ tỷ, để ta đi.” A Loan ôn nhu nói, cũng ngồi xổm xuống.
“Cô nương cũng là chủ tử của ta, ta làm cũng vậy thôi, A Loan, muội phân phó nha hoàn ở bên ngoài chuẩn bị một chậu nước nóng, còn có kéo và thuốc mỡ, đều đưa vào đây.”
A Loan cúi đầu, dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Bạch Thược nhẹ tay cởi giày, phải vậy vì vết máu đã khô, huyết nhục dính vào giày, Chân Diệu đau đến nhíu mày nhưng vẫn không lên tiếng.
Bạch Thược nhìn một vết đỏ thẫm trên nền trắng, mấp máy môi.
A Loan và Thanh Cáp rốt cuộc vẫn ít kinh nghiệm.
Dù là chuyện lớn thế nào đi nữa cũng không nên để cô nương chạy như vậy.
Cô nương quý giá, nếu bị ngã chỗ bị thương để lại sẹo, đây chính là chuyện không thể cứu vãn được.
Tử Tô dù nghiêm túc, trầm ổn nhưng vẫn là mặt lạnh tim nóng, có chút phóng túng các nàng, xem ra sau này chỉ có mình đóng vai ác này thôi.
Bạch Thược từ lúc động tâm tư đã biết cả đời này sẽ dựa vào Chân Diệu sống.
Những nhân duyên tốt do cư xử khéo léo, tinh tế trước kia nàng đều có thể không cần, cô nương mạnh khỏe là trọng yếu nhất.
“Bạch Thược.” Chân Diệu đột nhiên lên tiếng.
“Cô nương?” Bạch Thược ngẩng đầu.
Chân Diệu miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đừng trách A Loan và Thanh Cáp, là ta quá nóng lòng. Dù chạy tới đây cũng không được tác dụng gì, nhưng nếu không sớm chạy đến đây một chút trong lòng sẽ khó chịu. Ngươi nói cho ta biết, đang yên đang lành sao Đại nãi nãi lại bị trượt chân?”
Lúc này Bạch Thược mới nói những gì mình