Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Lão phu nhân cũng không kiềm được bước như bay ra ngoài.
Ngược lại những người khác sau khi thoáng kinh hoàng, như mới tỉnh mộng đi theo.
“Cô nương, nô tỳ cõng ngài đi.” Không đợi Chân Diệu phân phó, Thanh Cáp liền cúi người, thuần thục cõng người lên.
Sinh nở là chuyện dơ bẩn, Ngu thị bị an trí ở gian phía tây.
Bên trong nửa điểm động tĩnh cũng không có. Chân Hoán bị nha hoàn thiếp thân của Ngu thị gắt gao ngăn cản: “Đại gia, Đại nãi nãi sinh nở ở bên trong, ngài không thể vào a!”
Chân Hoán gấp đến độ hận không thể tung chân đạp văng cái cửa ra ngặt nỗi Ngọc Nhi gắt gao ngăn cản, sắc mặt xanh mét.
“Hạo ca nhi, cháu còn ra thể thống gì nữa, trấn định một chút, nếu còn thiếu kiên nhẫn nữa, Ngu thị ở bên trong phải làm sao đây?” Lão phu nhân nặng nề gõ quải trượng.
“Tổ mẫu, Thiên Nương nàng ấy, sợ rằng…….”
Nhìn bộ dáng Chân Hoán cắn nát môi, thân thể khẽ phát run, Chân Diệu nằm trên lưng Thanh Cáp thầm thở dài một hơi.
Đại ca và Đại tẩu, vợ chồng thiếu niên khó có được tình đầu ý hợp, nếu Đại tẩu thật xảy ra chuyện gì, nàng thật không dám nghĩ Đại ca sẽ thế nào?
“Bà đỡ nói thế nào?” Lão phu nhân hít sâu một hơi, cố trấn định hỏi Ngọc Nhi.
Mặt Ngọc Nhi trắng bệch như tờ giấy nói: “Đại nãi nãi thoát lực ngất đi, bà đỡ hỏi…. muốn bảo vệ người lớn hay đứa bé…”
Đang nói thì cửa mở ra như gió lốc, đại nha hoàn khác bên cạnh Ngu thị – Thúy Nhi hoang mang rối loạn nói: “Đại nãi nãi tỉnh rồi, bà đỡ hỏi có còn sâm thượng hạng lấy ra cho Đại nãi nãi ngậm.”
“A Trù, cầm lệnh bài của ta đến khố phòng, lấy nhân sâm tốt nhất đến đây.” Lão phu nhân cao giọng nói.
“Tổ mẫu, lúc trước hoàng thượng ban thưởng cho cháu một gốc sâm núi trăm năm, cái kia hẳn có hiệu quả tốt hơn. Thanh Cáp, ngươi đi nhanh, mau đi mang tới đây.” Chân Diệu ý bảo Thanh Cáp đặt nàng xuống.
Đối với lời Chân Diệu trước giờ Thanh Cáp đều chấp hành không suy nghĩ, vội vã dạ một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài.
Mưa như trút cứ vậy tạt lên người nàng. Trong nháy mắt quần áo đã ướt đẫm, lộ ra thân hình đẫy đà hơn một chút.
Cước bộ Thanh Cáp rất ổn định, càng lúc càng xa.
“Còn không mau mang ghế cho tứ cô nương.” Tưởng thị phân phó nói.
Điêu Lan tự mình mang một cái ghế con tới đây: “Tứ cô nương, ngài mau ngồi xuống.”
Chân Diệu đau chân không thể chạm đất, cũng không khách khí vội ngồi xuống.
“Lão phu nhân…..” Ngọc Nhi muốn nói lại thôi.
Chân Hoán cả người vẫn phát run quát lên: “Hỏi cái gì, đương nhiên là bảo vệ người lớn, ngươi còn yêu linh bất thanh như vậy, ngày khác ta sẽ gọi người bán ngươi đấy!”
Ngọc Nhi vẫn như cũ nhìn về phía lão phu nhân, ngập ngừng nói: “Trước khi hôn mê, Đại nãi nãi nói muốn giữ đứa bé…..”
Lão phu nhân cho tay vào tay áo lần tràng hạt, chuỗi phật châu mười tám vị la hán mà Chân Diệu hiếu kính, cau mày nói: “Đại nãi nãi đau đến hồ đồ rồi, chúng ta là gia đình thế nào, sao có đạo lý giữ đứa bé mà vứt bỏ người lớn được? Chớ nghe con bé nói bậy, còn không vào hầu hạ đi!”
“Dạ! Dạ!” Trên mặt Ngọc Nhi hiện lên vẻ vui mừng, quay đầu đi vào trong.
“Cô nương, nhân sâm tới rồi!” Thanh Cáp từ trong màn mưa tiến vào, cả người đều ướt nhẹp, rất nhanh màu đỏ trên hộp gỗ trôi thành một vũng nước.
Thúy Nhi vội bước lên phía trước nhận lấy, nói cũng không nói, xoay người vào phòng.
Trong phòng, tiếng hét đứt quãng của Ngu thị truyền ra.
Chợt cao chợt thấp kèm theo tiếng sấm ì ùng khiến người nghe sợ hết hồn hết vía.
Cũng chưa quá muộn mà bầu trời đã đen sì. Mây đen dày đặc giống như vẩy mực, mưa to không ngừng.
Mọi người đứng ngoài hành lang, mưa gió tạt vào, có cảm giác cả người rét run.
“Lão phu nhân, theo con dâu thấy hay là mẹ vào nhà chính đợi đi. Thời tiết như vậy, nếu bị lạnh thì biết làm sao?” Tưởng thị nhận lấy áo choàng màu tím thêu kim tuyến từ trong tay Điêu Lan phủ thêm cho lão phu nhân.
Lý thị thấy thế âm thầm bĩu môi.
Bà ta luôn có thói quen giả bộ làm người tốt!
Muốn nàng nói, chỉ là cháu dâu sinh nở, còn bắt bà nội canh giữ ở chỗ này?
Nữ nhân nào mà chẳng phải sinh con?
Phải khen ngược. Lão phu nhân không đi, các nàng phải đứng ở chỗ này chịu lạnh.
May mà Băng Nhi, Ngọc Nhi không có tới đây!
Lý thị suy nghĩ rồi cũng khuyên theo một câu: “Lão phu nhân, Đại tẩu nói rất đúng, không bằng chúng ta trước về phòng chờ.”
Lão phu nhân lắc đầu: “Ngu thị là lần đầu tiên, lại mới bảy tháng, ta nào yên tâm được, nên chờ một chút đi, chắc sẽ nhanh thôi.”
Nói đến đây lại thở dài một tiếng.
Đã lâu như vậy, Ngu thị cũng kiệt sức ngất một lần, hiện tại đã ngậm sâm, nếu theo như dự đoán, rất nhanh sẽ có kết quả.
Hoặc kiệt lực một thi hai mạng, hoặc vượt qua.
Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, đều im lặng.
Tiếng khóc thút thít không kiềm được của Ôn thị phá lệ rõ ràng.
Lão phu nhân tâm phiền ý loạn cũng không có ý quát bảo dừng.
Tưởng thị thở dài, phân phó Ngọc Thế: “Còn không mang mấy chiếc áo choàng đến cho chủ tử.”
Sau khi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, Thanh Cáp và Bạch Thược đi tới.
Một người bưng một khay chén trà, một người bưng một ấm đồng ngư dược long môn.
Lão phu nhân nhìn sang.
Chân Diệu giải thích: “Thanh Cáp đi thay quần áo, cháu bảo muội ấy dùng bếp lò nhỏ đun một nồi canh gừng, tổ mẫu, mỗi người uống một bát xua hàn khí.”
Đáy mắt lão phu nhân ấm áp.
Tưởng thị thâm sâu nhìn Chân Diệu một cái.
Biết tình huống của Ngu thị, lại bị thương ở chân, có thể thấy trong lòng nó thật sự rất cuống, trong tình huống này còn nhớ phân phó nha hoàn nấu canh gừng, phần trầm ổn này cũng là khó có được.
Liếc mắt nhìn Ôn thị khóc lóc buồn bã, Tưởng thị âm thầm lắc đầu một cái.
Cũng không biết Ôn thị lấy phúc phận ở đâu ra, một đôi nữ nhi một so với một lại càng trầm ổn trong hoàn cảnh, hẳn không ai được như nàng ta.
Nhớ tới trưởng nữ Chân Ninh của mình, về điểm này có thể áp được.
Mới nhận được tin tức bên phủ Trưởng công chúa, vậy mà bắt mạch ra Ninh Nhi có thai, đây cũng là thiên đại hảo sự.
Tuy vẫn chưa tới ba tháng, theo lý là không thể nói với người khác, nhưng bà là mẹ ruột Ninh Nhi, chuyện này tất nhiên không thể gạt bà.
Chẳng qua phải đợi đầy ba tháng mới báo tin vui với Bá phủ bên này.
Nghe trong phòng truyền đến tiếng hét chợt cao chợt thấp của