“Mấy ngày nữa ta và Vương đệ sẽ rời đi, đặc biệt đến bái biệt.” Đại vương tử tự mình dâng lễ vật lên cho Lão phu nhân.
Trong phòng đãi khách Di An đường, Lão phu nhân ngồi ở thượng vị, La Nhị lão gia cùng với Điền thị ngồi ở bên dưới, ánh mắt đều rơi vào trên người hai vị vương tử.
Lão phu nhân thở phào một cái thật dài.
Đương nhiên bà không cho rằng người Man Vĩ sẽ ăn thịt sống uống máu tươi, nhưng tập tính khác nhau, tục tằng hung hãn vẫn có.
Nhưng hai vị vương tử này, chỉ là cao hơn người bình thường mộtchút, nếu bàn về tướng mạo, mặc dù không phải loại nhân vật tuấn tú, thực sự được cho dáng vẻ đường đường.
“Hai vị vương tử khách khí. Lão Nhị, con chiêu đãi hai vị vương tử thật tốt đi.” Lão phu nhân bưng trà.
Đây là nội trạch, đương nhiên không tiện giữ ngoại nam lâu.
Vết máu trên mặt La Nhị lão gia đã kết vảy, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Lão cũng biết bộ dạng mặt mày này gặp người có chút mất mặt, nhưng không có cách nào khác, con rể tương lai đến nhà, còn là vương tử dị quốc, lão làm cha vợ này không có đạo lý tránh mà không gặp.
La Nhị lão gia dẫn hai người đi đến đình nghỉ mát bên cạnh hòn non bộ trong vườn.
Sự khác nhau giữa hai bên thật sự có chút lớn, tuy có rượu có thịt, nhưng tìm không ra chuyện gì để nói.
Trong lòng La Nhị lão gia oán thầm, quả nhiên là tiểu tử dã man không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không có chuyện để nói, ngươi có thể đi ah!
Nhị vương tử rốt cục không nhịn được, từ trong lòng ngực móc ra một thanh dao găm vàng óng ánh.
Đinh đương một tiếng, chén rượu ngã lật, sắc mặt La Nhị lão gia hoảng sợ lui về sau.
Ánh mắt Đại vương tử và Nhị vương tử hiện lên bộ dáng đờ dẫn, một hồi lâu mới chậm chạp hồi thần.
“Đây là dao găm tùy thân của Tiểu vương, muốn tặng cho Đại cô nương làm lễ vật ly biệt. Mong rằng ngài thành toàn.”
Bờ môi La Nhị lão gia run lấy, thiếu chút nữa thầm mắng mẹ.
Quả nhiên là nơi man di, nơi man di!
Đang êm đẹp đấy. Có rượu uống bỗng nhiên đào dao găm ra là sao!
Miễn cưỡng kéo ra khuôn mặt tươi cười: “Ta đây thay tiểu nữ tạ ơn rồi.”
Tiếp nhận dao găm, cầm lên rất nặng, tròng mắt La Nhị lão gia hơi híp.
Dĩ nhiên là chế tạo từ vàng ròng đấy!
Nhị vương tử nhấp môi: “Đại nhân, theo lễ nghi của Man Vĩ quốc chúng ta, lễ vật ly biệt phải đích thân đưa cho người được tặng mới lộ ra thành ý.”
La Nhị lão gia ngồi vững vàng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: “Nhị vương tử. Quy củ của Đại Chu chúng ta không phải như vậy, nam nữ không được tự tiện gặp gỡ.”
Nhị vương tử hoang mang: “Đã xin chỉ thị ngài. Còn gọi là tự tiện gặp gỡ sao?”
La Nhị lão gia bị nghẹn đến giày vò, miệng há rồi lại há mới nói: “Tóm lại chuyện này không hợp quy củ.”
Nhị vương tử tiếc nuối bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Xem ra là không gặp được nàng.
Nghe nói Đại Chu rất hà khắc với nữ tử, hắn thực muốn thấy nàng, nói không chừng sẽ hại nàng bị trưởng bối trách phạt.
Trên tay mát lạnh.
“Nô tỳ đáng chết!” Nha hoàn rót rượu đứng ở phía sau bịch một tiếng quỳ xuống.
Đánh đổ chén rượu, nước rượu chảy xuôi đến trên vạt áo của Nhị vương tử.
La Nhị lão gia giận dữ: “Tay chân vụng về như vậy, mau cút xuống dưới lĩnh phạt!”
“Là ta vừa rồi xuất thần, không đỡ ổn.” Nhị vương tử không để ý cười cười, thò tay niết niết xiêm y dính rượu, nước rượu theo ngón tay trôi xuống.
La Nhị lão gia không đành lòng nhìn.
Thô tục, quá thô tục rồi!
“Mang Nhị vương tử đi thay thường phục.”
Nha hoàn đứng lên: “Nhị vương tử, mời đi theo nô tỳ.”
Nhị vương tử kỳ thật cảm thấy làm bẩn xiêm y không coi cái gì, nhưng nghĩ đến đi thay thường phục. Có thể ở chỗ này thêm một thời gian ngắn, mặc dù không thể thấy nàng cũng tốt, gật đầu đáp ứng.
Nha hoàn mặc y phục màu hồng dẫn Nhị vương tử bảy cong tám quẹo. Nhị vương tử chứng kiến một mảnh trời đất khoáng đạt.
“Đây là —— ”
“Đây là sân luyện võ của quý phủ chúng ta.” Nha hoàn cung kính đáp.
Nhị vương tử lại bị một bóng ảnh đỏ lửa xa xa chạy tới hấp dẫn.
Tiếng vó ngựa dần dần tới gần.
Ngựa đỏ thẫm, xiêm y đỏ thẫm, theo gió ào ào rung động, như là một đám mây lửa từ chân trời bay tới.
Là nàng!
Nhị vương tử cảm thấy rượu vừa rồi uống toàn bộ hóa thành mật, dưới đáy lòng bắt đầu lên men…, dưới chân mọc rễ, không thể động đậy chút nào.
Chân Diệu cưỡi Hồng Vân, xa xa thấy có người dừng chân quan sát. Cũng không có nghĩ nhiều, kéo dây cương một cái, Hồng Vân thuần thục chuyển biến, lại chạy xa.
Nhìn nàng dần dần chạy xa, sau đó lại xoay quanh, lại tới gần, lại chạy xa, giống như những cô nương thông thường trên thảo nguyên của hắn, đến trên lưng ngựa, có thể vui sướng ầm ĩ ca xướng.
Nhị vương tử lại không nhịn được, ngón cái cùng ngón trỏ câu ra, đặt bên môi thổi cái huýt sáo to rõ du dương.
Con ngựa đỏ thẫm kia lại hí dài một tiếng lao nhanh, hướng về phương hướng Nhị vương tử chạy tới.
Chân Diệu lại càng hoảng sợ.
“Hồng Vân, ngươi chạy đi đâu?”
Lại phát hiện hai ngày này Hồng Vân đã rất thuận theo lại không nghe nàng khống chế một chút nào.
Rất nhanh ngừng chân trước mặt nam tử ở đằng kia, Hồng Vân hưng phấn giương lên móng trước.
Chân Diệu thiếu chút nữa bị vung xuống, vội vàng gắt gao bắt lấy dây cương.
Hồng Vân từng bước một tới gần nam tử, loạng choạng đầu to, dịu dàng ngoan ngoãn liếm liếm lòng bàn tay nam tử.
Chân Diệu cuối cùng thấy rõ khuôn mặt người này.
“Là ngươi?” Vội vàng trở mình xuống từ trên lưng ngựa, quỳ gối hành lễ, “Vẫn luôn không có cơ hội nói lời cảm tạ với ngài, thật sự là thất lễ.”
Nhị vương tử thất thần nhìn xem đôi má đỏ ửng của nàng, còn có mồ hôi óng ánh lăn xuống từ trên mặt.
Một tiếng nói đột ngột vang lên: “Nô tỳ bái kiến Đại nãi nãi.”
Chân Diệu liếc nhìn nha hoàn kia, mím môi nói: “Đứng lên đi, đây là đi nơi nào?”
“Xiêm y của Nhị vương tử bẩn, nô tỳ dẫn ngài ấy đi thay quần áo.”
“Thay quần áo a ——” Chân Diệu kéo dài thanh âm, thật sâu liếc nhìn nha hoàn.
Nha hoàn vội vàng cúi đầu.
Nhưng trong lòng có chút buồn bực.
Sao cái Nhị vương tử kia, nghe thấy ta gọi Đại nãi nãi, không hề kinh ngạc đây.
Chuyện hình như có chút không đúng.
Nha hoàn đánh chết cũng không nghĩ ra, Nhị vương tử chỉ chăm chăm nhìn thấy Chân Diệu trước, chưa nghe được một nha hoàn nói cái gì ah.
“Vậy thì mau đi đi. Nhị vương tử, đợi trở về, để Thế tử mời ngài uống rượu, trò chuyện bày tỏ lòng biết ơn. Ta còn muốn cưỡi ngựa trong chốc lát, sẽ không chậm trễ ngài.”
Thấy Chân Diệu quay người muốn đi, Nhị vương tử nóng nảy, tiến lên một bước: “Đợi một chút —— ”
Chân Diệu quay đầu lại.
Dưới phong thái như vậy, hô hấp của Nhị vương tử trì trệ, vụng trộm véo đùi một cái, mới nói ra được: “Ta lập tức phải đi rồi, trở về Man Vĩ quốc đi.”
“Như vậy ah ——”