Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta: Sakura
“Chân Tứ ——” trong đám người, lộ ra một gương mặt tươi đẹp.
Quận chúa Sơ Hà ngoắc ngoắc Chân Diệu, nhảy xuống xe ngựa đi tới, bất mãn mà nói: “Ta muốn ngươi ngồi một chiếc xe ngựa với ta thì ngươi không chịu, đi thôi, đi chỗ ta ngồi một chút.”
Chân Diệu bị Quận chúa Sơ Hà lôi kéo đi.
La Thiên Trình xuống ngựa, bước nhanh đi tới, dặn dò: “Chân Tứ, đừng đi loạn.”
Mặc dù chuyện kia không phải lập tức phát sinh, nhưng mà ai biết có thể có biến hóa hay không.
Quận chúa Sơ Hà lườm hắn một cái: “Yên tâm, ta sẽ không ăn người đâu.”
Nói xong lôi kéo Chân Diệu mà đi.
Hiện tại Quận chúa Sơ Hà xuất hành theo quy cách công chúa, trong thời gian ngắn như vậy, trên mặt đất đã trải thảm màu đỏ tươi, vây quanh lều vải nhiều màu, một cung nga quỳ gối pha trà.
Quận chúa Sơ Hà nâng cằm: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Cung nga kia châm trà lên, khom người lui ra ngoài.
Quận chúa Sơ Hà bưng trà, nhấp một miếng, tiện tay thả xuống bàn trà, thở dài: “Cái đồ bỏ công chúa này, thật sự là không thú vị!”
Chân Diệu cười tủm tỉm dùng trà.
“Còn cười, còn cười!” Quận chúa Sơ Hà duỗi ra ngón tay trắng nõn, đâm đôi má mập như trẻ con của Chân Diệu, “Nhanh nói một chút cho ta, cái gì gì Đại vương tử, rốt cuộc như thế nào?”
“Cái gì Đại vương tử?” Chân Diệu né tránh ma trảo, ra vẻ khó hiểu.
“Ngươi ít giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, ngươi dám nói, chuyện Nhị vương tử cứu mỹ nhân truyền đến bay lả tả bên ngoài, người đó không phải ngươi?”
“Là ta.” Chân Diệu thừa nhận, “Nhưng người khác lại không nói như vậy, ngươi ngược lại là xác định?”
Quận chúa Sơ Hà cười đắc ý: “Nhị vương tử sẽ vừa gặp đã yêu La Tri Nhã? Một gương mặt giả hắn cũng có thể nhìn ra đẹp sao? Trừ phi đầu bị con ngựa thất kinh nhà ngươi đá đến ngớ ngẩn rồi.”
Chân Diệu yên lặng thắp một ngọn nến vì Nhị vương tử và La Tri Nhã.
“Không nói đến người khác rồi. Cái đại vương tử kia, rốt cuộc lớn lên như thế nào?” Quận chúa Sơ Hà nói đến tùy ý, nhưng khẩn trương nơi đáy mắt vẫn rõ ràng.
Chân Diệu nghĩ nghĩ: “Tướng mạo giống Nhị vương tử, rất cao lớn đấy.”
Cao lớn?
Đúng rồi, mọi người Man Vĩ là lưng hùm vai gấu, bàn tay như quạt hương bồ.
Sắc mặt quận chúa Sơ Hà biến hóa: “Còn gì nữa không?”
“Còn có ——” Chân Diệu nghĩ kỹ, “Uy mãnh.”
Thân thể quận chúa Sơ Hà quơ quơ, duỗi tay vịn chặt chiếc bàn trà.
Không được, trở về nàng nói với Hoàng bá phụ, đem tất cả cung nga trong của hồi môn đổi thành thị vệ và ma ma vạm vỡ cao lớn.
“Công chúa ——” Chân Diệu ấm áp tay khoác lên tay quận chúa Sơ Hà. Chữ chữ rõ ràng, “Dùng ánh mắt của ta. Cảm thấy bọn hắn rất tốt.”
Quận chúa Sơ Hà liền giật mình, thật sâu nhìn Chân Diệu.
Ngay khi Chân Diệu bị tầm nhìn của nàng nhìn đến bắt đầu hoài nghi nhân sinh, một thân thể mềm mại bỗng nhiên nhào tới trong ngực nàng.
Chân Diệu sợ ngây người.
Đây là cái tình huống gì?
Truyền đến âm thanh khóc ròng rầu rĩ của quận chúa Sơ Hà: “Chân Tứ, ngươi cuối cùng nói một câu tiếng người khiến cho ta yên tâm—— ”
Chân Diệu. . .
Cắn răng nói: “Ngươi còn rất tin tưởng ánh mắt của ta.”
“Đương nhiên.” Sơ Hà quận chúa cọ xát nước mắt trên xiêm y của Chân Diệu.”Căn cứ người ngươi qua lại thân thiết, ta đã nhìn ra.”
Chân Diệu suy nghĩ một chút, người nàng qua lại thân thiết, không phải là Quận chúa Sơ Hà cùng với Huyện chủ Trọng Hỉ à.
Ách, Quận chúa Sơ Hà, ngài mèo khen mèo dài đuôi như vậy, thật sự được sao?
“Công chúa ——” Giọng nói sợ hãi truyền đến.
Quận chúa Sơ Hà ngồi xuống, khôi phục tỉnh táo: “Chuyện gì?”
“Hoàng Thượng truyền ngài đi qua.”
“Đã biết.”
Chân Diệu cũng đứng lên, theo Quận chúa Sơ Hà cùng đi ra.
Nơi này cách hành cung Bắc Hà còn một đoạn. Lúc này dừng lại, chỉ là nghỉ ngơi bổ sung một chút đấy.
Ngự trù đi theo chỉ làm cơm canh cho Hoàng Thượng, phi tử cùng chư vị hoàng tử, tôn thất cùng võ tướng bình thường, đều là mỗi người tự giải quyết vấn đề ăn cơm.
Lúc Chân Diệu trở về, Thanh Cáp đã nhóm tiểu bếp lò, bên trên bày một cái chảo, bên trong chiên từng khối đậu hủ xanh ngắt.
Mùi thúi nhàn nhạt phiêu tán ra.
Không ít nữ quyến đi theo ồn ào che miệng mũi.
Vẻ mặt Chân Diệu đen lại.
Nha đầu khờ của nàng ah, loại trường hợp này vậy mà chiên đậu hũ thối rồi!
“Đại nãi nãi, sắp được rồi. Vừa vặn nhân lúc còn nóng ăn đi.” Thanh Cáp vung vẩy cái tay béo, thuần thục dùng cái xẻng cắt vài cái trên mặt đậu hủ, càng bỏ thêm gia vị, sau đó thả một chút hành thái.
Thanh Đại vội vã đưa qua một cái đĩa sứ men xanh sâu.
Thanh Cáp xếp đậu hủ chiên chín chỉnh tề trong đĩa sứ men xanh, vẻ mặt hưng phấn: “Đại nãi nãi, ngài ăn trước, nô tỳ lại chiên thêm.”
Còn muốn chiên!
Tất cả nữ quyến chung quanh thiếu chút nữa té xỉu.
Nữ quyến nhà võ tướng, tính tình cũng đanh đá chút ít, có liền trực tiếp trách móc: “Bây giờ còn để cho người khác ăn cơm hay không, chính mình ăn thối đấy, còn để cho người khác ngửi thấy thối!”
Có người thấp giọng khích lệ: “Được rồi, ai làm cho người ta dòng dõi cao, phu quân lại là tài tuấn đâu, ta lại không thể trêu vào.”
Chân Diệu thật đúng là có chút xấu hổ.
Đậu hũ thối nàng cải tiến qua, kỳ thật ngửi ra chưa có mùi thúi lớn như vậy rồi, nhưng thả tới những nữ quyến ngày thường còn phải huân hương này, có thể chịu được mới là lạ.
“Đừng chiên cái này nữa,chiên lại bánh ngọt kia đi.” Chân Diệu ngăn lại Thanh Cáp làm xằng làm bậy.
Nàng lại không muốn bởi vì ăn đậu hũ thối, lại khiến người khác đến trước mặt Hoàng Đế kiện một trận.
Đáng tiếc trong mùi cơm chín, cái mùi thúi này thật sự quá ngoan cố, truyền rất xa ra ngoài.
Không bao lâu sau một cung nga đi tới: “Quý Phi nương nương muốn hỏi một chút, bên này có chuyện gì, sao lại thúi như vậy?”
Quý Phi trong miệng cung nga, cũng không phải mẹ đẻ của Công chúa Phương Nhu, Tưởng Quý phi rồi.
Tưởng Quý phi từ sau khi xuống làm Chiêu Nghi, đã bắt đầu an phận.
Hiện tại Quý phi là tân sủng của Chiêu Phong Đế, đại mỹ nhân tuổi mới hai mươi, Ngô Quý phi.
“Là chúng ta làm chút đồ ăn.” Chân Diệu trả lời.
Ánh mắt cung nga đi lòng vòng.
Đĩa sứ men xanh, từng khối đậu hủ được chiên vàng óng ánh chỉnh tề bày ra, bên trên vảy hành thái xanh mơn mởn cùng con tôm nhỏ.
Trong lòng oán thầm, có bề ngoài như vậy, sao khó ngửi như thế đây.
Thi lễ đơn giản với Chân Diệu, quay thân đi.
“Đã hỏi chuyện gì xảy ra sao?” Ngón tay sơn màu đỏ tươi nhặt lấy một miếng quýt lười biếng ăn, Ngô Quý phi cảm thấy trong miệng một chút tư vị đều không có.
Lặn lội đường xa, cho dù là ngự trù đi theo, ăn cũng chẳng phải đúng vị. Huống chi còn có mùi vị khác thường truyền đến.
“Hỏi rõ ràng.” Cung nga dịu dàng mà cười,