La Thiên Trình nhìn thấy Chân Diệu thì hơi đần ra.
Người từng đầy sức sống, mấy lần chọc hắn giận sôi lên, sao bây giờ lại trở thành như vậy?
Hắn không nhịn được đi về phía trước vài bước, muốn nhìn kết quả ra sao, cho đến khi tiếng ho khan của Chiêu Phong Đế truyền đến mới đột nhiên thức tỉnh.
“Thần tham kiến Hoàng thượng.”
Sắc mặt Chiêu Phong Đế cũng không dễ nhìn cho lắm.
Vốn ông lên tiếng muốn toàn lực chữa trị tốt cho Chân Diệu, ai ngờ đám thái y này vô dụng như thế!
Chỉ có một thái y cả gan kê đơn thuốc giữ mạng, nhưng đây cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Nhóm thái y vô năng, cũng không thể để cho Chân Tứ chết trong cung.
Chiêu Phong Đế bị mất mặt, thầm hạ quyết tâm phải trừng phạt Thái y viện một phen thật nặng, lại đền bù tổn thất cho Phủ Kiến An Bá nhiều nhiều một chút.
Hôm nay lại phải nhanh chóng đưa người về rồi.
Tiểu cô nương này… đáng tiếc.
“La Vệ trưởng, lát nữa ngươi đưa nhóm Lão phu nhân Kiến An Bá trở về đi, bảo vệ tốt cho Chân Tứ cô nương.”
La Thiên Trình đã từng trải qua sinh tử một lần, nên lòng kính sợ của thần tử đối với đế vương sớm không còn nặng như vậy nữa, đứng lên nói: “Hoàng thượng, không biết vì sao Chân Tứ cô nương đột nhiên bệnh nặng?”
Nghĩ đến hai vị hôn thê chưa về nhà chồng đã chết trước kia của hắn, trong lòng hắn căng thẳng.
Chẳng lẽ Nhị thúc lại ra tay?
Đời trước, Chân Tứ không phải được bọn họ trợ giúp mới kết cửa hôn sự này sao?
Hay là nói, vì kiếp này không phát sinh một vài chuyện, danh tiếng của Chân Tứ không quá bết bát, thậm chí mơ hồ có chút liên quan với thiên gia khiến Nhị thúc kiêng kỵ?
La Thiên Trình cười lạnh trong lòng một tiếng.
Nhị thúc của hắn thật là tốt, lại muốn cho vị hôn thê của hắn chết sao?
Nói về cảm giác với Chân Diệu, mặc dù chuyện kiếp trước quấy nhiễu hắn, nhưng chẳng biết tại sao, phản cảm với nàng không còn quá mãnh liệt nữa, còn về phần nói có thích hay không ——
La Thiên Trình suy nghĩ sâu xa một chút… dường như còn chưa thể nói đến vấn đề đó được.
Nhưng nghĩ tới những lời nói vô cùng hăng hái khiến hắn tức giận của nàng, bộ dáng trâng tráo không biết ngượng tìm hắn đòi bánh bao ăn, còn cả nụ cười luôn luôn sáng lạn kia, dù là đời trước từng làm vợ chồng vài năm, nhưng trong lòng hắn, nàng chưa từng hừng hực sức sống như thế.
La Thiên Trình có thể khẳng định, ít nhất là hiện tại, hắn không hy vọng nàng chết.
Nhất là nếu như chuyện có liên quan đến Nhị thúc của hắn, hắn càng không thể để cho ông ta được như ý!
Hắn chịu đủ việc bị người khác sắp xếp nhân sinh rồi!
“Hoàng thượng, Chân Tứ cô nương tuổi còn trẻ, trụ cột thân thể khỏe mạnh, bỗng bệnh ra thế này thì không hợp lẽ thường, có phải là —— trúng độc hay không?” La Thiên Trình nói ra nghi ngờ của mình.
Chiêu Phong Đế quét nhìn chúng thái y một cái.
Một vị thái y vội nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng thần đã nghiên cứu qua, Chân Tứ cô nương không trúng bất kỳ loại độc gì, chỉ là bệnh tình quá nặng, mất nước quá nhiều khiến thân thể suy yếu cực độ, các khí quan trong cơ thể khó tiếp nhận nên xuất hiện hiện tượng suy kiệt, lúc này mới hung hiểm như thế.”
“Hoàng thượng, thần muốn xin thái y lập lại lần nữa chẩn đoán bệnh của Chân Tứ cô nương.”
Lời này vừa dứt, có mấy vị thái y đều lộ vẻ mặt không ngờ.
Thầm nghĩ dù ngươi là Thế tử Trấn Quốc Công, Vệ trưởng Long vệ, nhưng khác nghề như cách núi. Hỏi mấy thứ này thì làm được gì?
Chẳng lẽ còn muốn khoa tay múa chân trước mặt bọn họ sao?
“Trần thái y, nói một chút chẩn đoán bệnh của Chân Tứ cô nương cho La Vệ trưởng đi.” Chiêu Phong Đế cũng không có bất kỳ ý nào muốn trách cứ La Thiên Trình.
Không nói đến việc vốn có ấn tượng rất tốt với La Thiên Trình, chỉ riêng công lao hắn lập được hôm qua, Chiêu Phong Đế cũng không thể nào bác bỏ chút yêu cầu nhỏ nhặt đó.
Mấy vị thái y âm thầm kinh hãi, xem ra trọng lượng vị La Vệ trưởng này trong lòng Hoàng thượng cũng không nhẹ a.
Nghe Trần thái y nói lại tình hình một lần, trong lòng La Thiên Trình thót lên.
Ôn độc, khô nóng, mất nước. . . . . .
Sao tình huống này lại giống hệt với việc hắn gặp được ở kiếp trước lần đó vậy?
Lúc ấy con út của Tĩnh Bắc Lệ vương cũng gặp phải chứng bệnh này, đại phu cũng là trị liệu theo như bệnh nhân trúng ôn độc, nhưng phát triển sau đó lại cực kỳ giống với tình huống của Chân Tứ mà thái y kể lại.
La Thiên Trình không phải là đại phu, khó mà phân biệt được sự thay đổi khác nhau nhỏ bé giữa hai người. Nếu hai người bọn họ đều mắc phải cùng một chứng bệnh, vậy những thái y này đều khám sai rồi!
Chân Tứ không phải là trúng ôn độc, mà chính xác là hàn giả nhiệt!
Đại phu chẩn đoán sai nguyên nhân bệnh, dùng phương thuốc trái ngược, đương nhiên bệnh tình sẽ nhanh chóng chuyển xấu.
Bởi vì nàng không uống thuốc tốt chữa bệnh mà là thuốc đòi mạng!
La Thiên Trình càng nghĩ càng thấy mình đoán không sai, huống chi tình hình hiện tại của Chân Diệu, nhóm thái y đã thúc thủ vô sách, dù hắn có sai, thì còn có thể hỏng việc gì được!
Nhưng sau đó, hắn lại bắt đầu lúng túng.
Cho dù đoán được, nhưng phải nói thế nào đây? Hắn cũng không phải đại phu!
La Thiên Trình mở miệng, cảm thấy trong miệng đắng nghét.
“La Vệ trưởng, đưa Chân Tứ cô nương trở về đi thôi.” Chiêu Phong Đế thấy La Thiên Trình có chút sững sờ, trong lòng thở dài.
Rốt cuộc là nam nữ trẻ tuổi, tính tình Chân Tứ lại vui vẻ, dung mạo xuất chúng, hai người tiếp xúc mấy lần, động tâm cũng là chuyện rất bình thường.
La Thiên Trình đang suy nghĩ vòng vo suy tư về đối sách, bỗng nghe Hoàng thượng lên tiếng, dưới tình thế cấp bách, ngược lại đã nghĩ thông suốt.
Sao hắn lại hồ đồ rồi? Hắn không thể nói, thì để cho thái y nói không phải được rồi sao!
Năm đó con út Tĩnh Bắc Lệ vương bệnh tình hấp hối, đại phu tụ tập, cuối cùng cũng được một ngự y trẻ tuổi trong đám tù binh trên chiến trường trị khỏi.
Ngự y trẻ tuổi y thuật cao minh, lại vô cùng tôn sùng ân sư của mình, cũng nói sở dĩ chữa khỏi cho con út của Tĩnh Bắc Lệ vương, toàn bộ là vì kế thừa《 luận kinh tạp bệnh thương hàn》của ân sư.
Ân sư của hắn chính là một trong những viện phán Thái y viện hiện thời —— Trương Trọng Hàn.
“Hoàng thượng.” La Thiên Trình quỳ gối xuống.
“La Vệ trưởng có ý gì?”
“Hoàng thượng, thần nghe nói Trương viện phán Thái y viện y thuật cao minh, nổi bật về thương hàn ôn bệnh. Nếu chúng thái y nhất trí cho rằng Chân Tứ cô nương trúng ôn độc, nhưng hết lần này tới lần khác thúc thủ vô sách, thần cả gan thỉnh cầu Hoàng thượng lệnh Trương viện phán đến đây chẩn bệnh một phen.”
“Trương viện phán?” Chiêu Phong Đế nhíu nhíu mày, “Trẫm nhớ ông ấy theo Thái hậu đi Ngũ Đức Sơn tránh nắng rồi.” Nói xong nhìn về phía Ngụy công công đứng