“Trình lên.”
Chiêu Phong đế mở tấu chương ra nhìn thoáng qua, bốp~ một tiếng khép lại, sắc mặt trầm xuống.
Trên triều đình yên tĩnh, khiến cho giọng nói của hai viên quan Ngự sử càng lớn, thao thao bất tuyệt trình bày chuyện của Tưởng Quý Phi, cứ như là hiểu rõ hơn cả Chiêu Phong đế.
Ví dụ như thái giám truyền lời vênh váo tự đắc như thế nào, tuyên bố “Quý Phi nương nương lên tiếng, bò cũng phải bò vào cung.”, cái gì thái giám truyền lời vô cớ làm thương nha hoàn của Bá phủ, khiến dung nhan của người ta bị hủy hết, ba~ ba~ nói một tràng.
Sắc mặt Chiêu Phong đế càng ngày càng tái nhợt.
Chuyên của Chân Diệu, mặc dù ông bất mãn với Tưởng Quý Phi, nhưng cũng đã trách lệnh nàng bế môn tư quá, đã làm ra nhắc nhở.
Dù sao nàng cũng là mẹ đẻ của công chúa Phương Nhu, mà cha nàng đang trấn thủ tại Đông Linh.
Lui một bước mà nói, Chiêu Phong đế vẫn có chút tình cảm với Tưởng Quý Phi mà cung phi bình thường không thể bằng được.
Nếu để hai tiểu Ngự Sử nói thêm gì đi nữa, thì phải lo lắng đến tính mạng Tưởng Quý Phi!
Chiêu Phong đế há hốc mồm, khóe mắt liếc qua Tả- Hữu Ngự sử đứng hầu trong điện cũng đang ngắm mình.
Chiêu Phong đế lập tức bị nội thương.
Mặc dù ông là Hoàng Thượng nhưng cũng không thể tùy tâm sở dục những Ngự Sử đau đầu này!
Từ trước lúc Ngự Sử thượng tấu, không có quy củ ngắt lời!
Nếu ông mở miệng thì hai Tả – Hữu Ngự sử lập tức ghi chép lại!
Chiêu Phong đế cảm thấy rất nghẹn khuất, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm vào hai tiểu Ngự Sử.
Hết lần này tới lần khác hai tiểu Ngự Sử không nhìn thấy, một hát một đáp trọn vẹn nói hơn một khắc mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Khóe miệng Chiêu Phong đế đã cứng ngắc lại, thầm nghĩ về sau tuyển Ngự Sử, tuyệt đối không thể nhận người nói lải nhải!
“Hoàng Thượng, bọn thần khẩn cầu nghiêm trị Tưởng Quý Phi, nghiêm trị thỏa đáng nội cung!”
Chiêu Phong đế âm thầm thở phào, mới mở miệng: “Nhị vị ái khanh tấu chuyện này, Trẫm đã biết được, và đã khiển trách Tưởng Quý Phi, việc này như vậy thôi.”
“Thần cả gan xin hỏi Hoàng Thượng khiển trách Quý Phi nương nương như thế nào?” Lỗ Ngự sử cười tủm tỉm nhìn xem mà lời nói không hề khách khí.
Chiêu Phong đế trầm mặt lại: “Xử trí Tưởng Quý Phi là chuyện của nội cung, tại sao phải nghị luận ở trên triều?”
Thạch ngự sử bịch một tiếng quỳ xuống lần nữa: “Hoàng Thượng nói sai rồi. Quý Phi nương nương cưỡng bức con gái nhà huân quý đang bệnh tình nguy kịch vào cung là không nhân từ ; bất chấp phủ Kiến An bá cầu khẩn là bất nhân; sau hành hung nô tỳ khiến dung nhan nữ tử thanh xuân tươi đẹp bị hủy hết, lại không tiến hành thăm hỏi là bất nghĩa! Quý phi nương nương là thục huệ chi nữ*(nữ tử hiền thục nết na) đứng đầu thiên hạ. Không từ, bất nhân, bất nghĩa, làm sao có thể làm Quý Phi! Sao có thể làm gương cho nữ tử trong thiên hạ!”
Khóe miệng Chiêu Phong đế không ngừng run rẩy, ông rất muốn nói một câu,ông coi Tưởng Quý Phi thành sủng phi không được sao?
Cũng không phải Hoàng hậu. Làm gương cho nữ tử thiên hạ cái gì, không cần đi?
Ông là Hoàng thượng còn không có yêu cầu này với nàng.
Chiêu Phong đế oán thầm, xem bộ dáng Thạch ngự sử cứng đầu không có dám lên tiếng. Âm thầm quét qua Tả – Hữu Ngự sử.
Thạch Ngự sử này có sở trường là một người lấy cái chết để can gián, nếu ông mở miệng thì ngay lập tức sẽ chết ở trên điện Kim Loan, vậy ông vị hoàng đế này sẽ bị nghẹn mà chết mất!
Bất kể cần chính yêu dân, anh minh thần võ thế nào, tương lai sử thượng ghi lại một số Ngự Sử phanh chết ở trên điện Kim Loan, đây là chỗ bẩn lau không đi!
Chiêu Phong đế luôn cường thế trước mặt thần tử đấy. Hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì mấy tên Ngự Sử này.
Trong lòng phiền muộn, lại còn phải dùng giọng điệu hòa nhã hỏi: “Thế theo ái khanh thì nên xử trí việc này như thế nào?”
Hai vị Ngự Sử liếc nhau, nói: “Tưởng Quý Phi phẩm hạnh không đoan, nên phế. Thái giám truyền lời ỷ thế hiếp người, tổn thương người vô tội, lấy cực hình răn đe.!”
Lời này vừa ra, sắc mặt Chiêu Phong đế biến hóa, quét mắt liếc quần thần.
Có đại thần hiểu ánh mắt của ông rồi vội vàng đứng dậy: “Hoàng Thượng, Tưởng Quý Phi là con gái của Long Hổ tướng quân, ngày nay Long Hổ tướng quân đang dẫn binh tiêu diệt Đông Lăng. Nếu phế bỏ Quý Phi nương nương. Sợ làm cho tướng sĩ thất vọng đau khổ, bất lợi cho việc tiêu diệt!”
Chiêu Phong đế khẽ gật đầu, vừa muốn nói Trương Thị lang có lý, thìthấy Thạch Ngự sử bật dậy, còn kém chỉ vào mặt Trương Thị lang mắng: “Trương Thị lang nói sai rồi! Tưởng Quý Phi thất đức, nếu không xử trí, thì sẽ khiến cho con dân thiên hạ thất vọng đau khổ, bất lợi cho triều đình xã tắc!”
Lỗ Ngự sử không nhanh không chậm bồi một câu: ” Chẳng lẽ Trương Thị lang muốn nói, Long Hổ tướng quân sẽ bởi vì Hoàng thượng xử trí theo lẽ công bằng, mà trong lòng có bất mãn sao?”
“Long Hổ tướng quân đương nhiên không sẽ như thế…” Trương Thị lang hơi vô lực nói, thầm hận những viên quan đang co chân rụt về lại.
“Đã không như thế, lại ở đâu ra tướng sĩ thất vọng đau khổ? Nói Hoàng Thượng nhân từ, không có truy cứu Long Hổ tướng quân giáo nữ không nghiêm, Long Hổ tướng quân đối với Hoàng Thượng cảm ơn còn không kịp đây này!” Lỗ Ngự sử từng bước theo sát nói.
Chiêu Phong đế ho khan một tiếng, muốn nói cũng không thể nói được rồi.
Lại nói tiếp, chỉ sợ ngay cả Long Hổ tướng quân cũng sẽ bị hai cái tiểu Ngự Sử vạch tội thêm.
Trước mắt, ông không có ý định động tới Long Hổ tướng quân.
Biết rõ không xuất ra điểm trừng trị phù hợp, việc này sẽ không dứt rồi, Chiêu Phong đế giải quyết dứt khoát mà nói: “Tưởng Quý Phi xử sự không đích đáng, không xứng đứng đầu Tứ phi, xuống làm Chiêu Nghi, thái giám truyền lời trượng đánh chết, đi truyền chỉ.”
Thấy hai vị Ngự Sử còn định nói thêm, mặt lạnh nói: ” Chuyện của Hậu cung không cần nói nhiều, việc này không được thương nghị lại!”
Đế vương uy nghiêm hiển lộ ra.
Phạt cũng phạt rồi, danh nghĩa cũng truyền rồi, hai Ngự Sử thấy chuyển biến tốt thì đứng lên trở về.
Tưởng Quý Phi vốn đang phiền muộn, nghĩ thầm đợi ngày sau Hoàng Thượng đến, nhất định phải nghĩ cái biện pháp dỗ dành ngài ấy để trả đũa lại cho bõ tức thì không nghĩ tới ý chỉ Hoàng thượng đã tới rồi.
Tưởng Quý Phi lảo đảo ngã xuống đất, đối với tiếng kêu khóc thái giám kéo đi ra ngoài làm như không nghe thấy, móng tay dài bấm thật sâu vào trong thịt.
Phủ Kiến An bá, ta Tưởng Ngọc Hoàn cùng các ngươi thề không đội