Ăn uống no đủ, Lục Hoàng tử lên tiếng cáo từ.
“Thái Phi, ta cũng cáo từ.” Quận chúa Sơ Hà đứng lên theo.
Chân Thái Phi cũng không phải là người thân thiện lắm, đối với Lục Hoàng tử ngược lại lại có vẻ mặt ôn hòa hiếm hoi: “Trên đường chú ý một chút.”
Lục Hoàng tử và Quận chúa Sơ Hà không nhanh không chậm khoanh tay đi tới hành lang.
Sắc trời còn chưa tối hẳn, đèn ở Cung Lưu Ly đã sáng, thỉnh thoảng có cung nhân đi qua, yên lặng hành lễ rồi tiếp tục bận rộn chuyện của mình.
Lúc này hoàng cung lộ ra vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Lục Hoàng tử cười nhạt mở miệng: “Hôm nay là mùng một, đường muội không trở về dùng bữa cùng Vương Phi sao?”
“Hôm qua rơi xuống nước, Mẫu phi sợ muội bị lạnh, nên để muội ở trong cung hai ngày, mai muội mới về. Ngược lại Lục hoàng huynh, hôm nay lại đến bồi Thái Phi rồi.”
Hiện tại mấy vị Hoàng tử còn chưa phong vương, vì thế tất cả đều ở trong cung, có điều ngày thường mỗi người đều có chỗ ở, đến mùng một và mười lăm sẽ đến dùng bữa với mẫu phi của mình.
Lục Hoàng tử mất mẹ từ nhỏ, ngày mùng một thường tới chỗ Chân Thái Phi, người trong cung thấy nhưng không thể trách.
Lục Hoàng tử nhướng mày cười cười: “Ta là thói quen lâu rồi, ngược lại đường muội sao cũng tới đây? A, là Chân Tứ cô nương mời muội nhỉ?”
Quận chúa Sơ Hà muốn phản bác, nhưng sự thật lại là như thế, chỉ đành khó chịu ngượng ngịu cắn môi.
Thanh danh của Chân Diệu trong nhóm tiểu nương tử chưa thành thân cũng không được tốt, Quận chúa Sơ Hà xưa nay không ưa gì nàng.
Quan hệ hai người bỗng nhiên tốt lên, với tiểu cô nương ở độ tuổi này mà nói, chỉ trong chốc lát trong lòng rất khó thay đổi được.
Lục Hoàng tử hiểu rõ bèn cười lên ha hả.
Quận chúa Sơ Hà hừ lạnh một tiếng: “Lục đường huynh, muội cảnh cáo huynh đừng có suy nghĩ nảy sinh ý đồ lung tung đấy.”
Tính tình Lục Hoàng tử phong lưu lại sáng sủa, trước giờ đều mang một khuôn mặt tươi cười với các huynh đệ tỷ muội, lại vì hắn không có mẫu tộc ủng hộ nên không cho người ta cảm giác bị uy hiếp, vì thế phần lớn mọi người khi nói chuyện với hắn đều tương đối tùy ý.
“Ta nảy sinh ý đồ lung tung cái gì?” Lục Hoàng tử sờ sờ mũi, vẻ mặt vô tội.
Quận chúa Sơ Hà lườm hắn một cái: “Lục hoàng huynh, ít giả vờ đi. Lúc ăn cơm, huynh cứ nhìn Chân Tứ làm gì? Xưa nay huynh quen làm càn, nhưng không phải nảy sinh ý đồ với ai cũng được đâu.”
Lục Hoàng tử có chút tức giận: “Sơ Hà, đây là lời người làm muội muội nói với ca ca à?”
“Vậy người làm ca ca phải làm cho tốt, thì kẻ làm muội muội mới không dám nói lung tung. Huynh cũng chẳng phải chưa từng cường đoạt dân nữ gì đó đâu.” Sơ Hà lơ đễnh nói.
Mắt Lục Hoàng tử trầm xuống trong nháy mắt.
Cường đoạt dân nữ sao?
Nói đến cũng đúng nhỉ.
Năm đó hắn vừa trưởng thành, văn thao vũ lược, coi như là nhân tài kiệt xuất trong các huynh đệ, lại biết dỗ Phụ hoàng vui vẻ, nhất thời phong quang vô hạn.
Nếu không phải Thái Phi lơ đãng nhắc nhở, lại ăn thiệt thòi đáng nhớ của mẫu tộc Thái Tử, thì sợ rằng hiện tại đã sớm không còn người gọi là Lục Hoàng tử này nữa rồi.
Trải qua chuyện đó hắn càng hiểu một cách sâu sắc, sự sủng ái của Hoàng thượng đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ qua ủng hộ của những thế lực khác.
Không có quyền thế, dù cao quý như Hoàng tử, xuất sắc cũng là một cái sai!
Mượn cớ say rượu khinh bạc một nữ tử, nhét nàng vào phủ, cho tới bây giờ điều thế nhân nhớ chỉ là Lục Hoàng tử phong lưu không kềm chế được, ai còn nhớ được tiếng tăm lúc đầu đâu?
Ánh sáng tự giễu cố nén trong mắt, Lục Hoàng tử cười càng ôn nhu hơn: “Bạn tốt của đường muội, vi huynh nào dám cướp?”
Quận chúa Sơ Hà dậm chân: “Lục hoàng huynh, huynh cố ý! Người ta không phải bạn tốt của nàng ta đâu!”
Thấy Lục Hoàng tử muốn nói, nàng vội nói: “Nàng ấy đã đính hôn rồi, đường huynh làm loạn sẽ không tốt với thanh danh của huynh.”
“A ——” Lục Hoàng tử kéo dài tiếng nói, “Thì ra đường muội lo lắng cho thanh danh của ta nha, vậy vi huynh nghe lời đường muội tốt hơn.”
Lục Hoàng tử dễ dàng đáp ứng, Quận chúa Sơ Hà ngược lại không yên lòng rồi, lại hỏi lại: “Vậy sao Lục hoàng huynh lại cứ nhìn Chân Tứ?”
Lục Hoàng tử nhức đầu xoa trán: “Đường muội, muội không thấy diện mạo Chân Tứ hơi giống Thái Phi sao?”
“A, đúng vậy.” Lúc này Quận chúa Sơ Hà mới yên lòng lại.
Lục Hoàng tử đi phía trước, nhìn ngói xanh mái cong treo từng dãy đèn cung đình đỏ thẫm, như rồng lửa uốn lượn đến phương xa.
Phía chân trời, ánh sáng như lửa, như một vũng màu vẽ di động.
Hắn im ắng cười cười.
Thật kỳ diệu, thế gian này lại có một nữ tử giống Thái Phi như thế.
Bên này của Thái Phi, các cung nữ đã thu dọn sạch sẽ đống mâm chén bừa bộn, cũng đốt huân hương lên.
Lư hương hoa sen bằng đồng nguyên chất tinh xảo, lượn lờ tản ra hương sen thanh nhã.
Chân Thái Phi thở ra một hơi, bê tách trà xanh uống chầm chậm.
Chờ khi uống xong một chén trà, bà duỗi tay về phía Chân Diệu: “Diệu nha đầu, cùng theo ta ra vườn dạo đi. Có câu nói sau khi ăn xong đi trăm bước sống đến chín mươi chín tuổi, việc sống đến bao nhiêu tuổi vốn là thiện mệnh, nhưng việc ăn xong đi lại nhiều sẽ không dễ béo, giữ được vóc dáng yểu điệu lại là thật đấy.”
Chân Diệu bày ra bộ dạng thật tình lắng nghe.
Chân Thái Phi thỏa mãn gật đầu, lại càng nổi tính thích nói: “Tiểu cô nương nên đi lại nhiều, huyết khí vượng, sắc da sẽ tốt. Nếu không khuôn mặt trắng bệch, người khác nhìn cũng xui xẻo, mẹ chồng càng không thích.”
Khóe miệng Chân Diệu co rút.
Thái Phi, cả đời ngài sống trong cung, cũng hiểu được mấy thứ cong cong vẹo vẹo giữa mẹ chồng nàng dâu kia à?
Chân Thái Phi phảng phất dường như có thể đoán được Chân Diệu nghĩ gì, bà hừ một tiếng: “Trong cung này, phàm là người có chút thân phận địa vị, đâu có người nào dễ hầu hạ hơn mẹ chồng? Lời này tổ cô nãi nãi nói, cháu nghe chung quy không có chỗ nào xấu đâu.”
“Vâng ạ” Chân Diệu biết điều đáp.
“Vả lại gả cho người ta, giữa vợ chồng luôn luôn có lúc không hợp. Thân là nữ tử, thời điểm nên mềm mại thì phải mềm mại, mà cháu nghĩ đi, nữ tử dáng người mềm mại yếu đuối yểu điệu làm nũng có hiệu quả gì? Còn nữ tử khỏe mạnh như nghé(*)làm nũng sẽ có hiệu quả gì?”
(*) con nghé: chính là con bê
Con nghé. . . . . .
Chân Diệu cảm giác ánh mắt Thái Phi nhìn nàng