(*) huyết lệ sử: ý chỉ quá khứ đau đớn
Chân Diệu vừa về phủ đã đến Ninh Thọ Đường thỉnh an Lão phu nhân.
“Thưa Tổ mẫu, cháu về rồi ạ.” Chân Diệu quỳ phục dưới đất dập đầu một cái.
Canh giờ này, các phòng đã thỉnh an xong và về, Lão phu nhân đang ngồi xếp bằng trên giường La Hán dùng điểm tâm.
Đại nha hoàn Bạch Thược đứng dưới tay, chia thức ăn cho Lão phu nhân.
Thấy Chân Diệu vừa vào cửa đã quỳ xuống, Lão phu nhân vội nói: “Bạch Thược, nhanh đi đỡ Tứ cô nương dậy.”
Bàn tay hơi lành lạnh kéo nàng: “Tứ cô nương, nhanh dậy đi ạ.”
Chân Diệu thuận thế đứng lên, ánh mắt rơi trên mặt Bạch Thược.
Trên mặt Bạch Thược bị mảnh sứ vỡ cắt không ít vết, phần lớn đã mờ, chỉ có một vết từ khóe mắt kéo đến tóc mai, nhìn thấy mà vẫn giật mình như trước.
Chạm đến ánh mắt Chân Diệu, Bạch Thược dời mắt.
Nhìn gương mặt như hoa như ngọc kia lại có tỳ vết, thiếu nữ vốn hoạt bát cũng đổi tính, tâm tình tốt khi Chân Diệu trở về phủ đã bị phai nhạt một chút.
Nàng thầm thở dài, rồi mới ngồi phía dưới tay Lão phu nhân.
Lão phu nhân để đũa xuống, cẩn thận đánh giá Chân Diệu, vẻ mặt vui mừng gật đầu: “Cũng béo lên chút rồi.”
Chân Diệu lập tức liền nghĩ đến câu “Con nghé” kia của Thái Phi, khóe miệng lại co rút.
Lão phu nhân đưa tay kéo tay nàng, lộ ra nụ cười: “Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, thân thể nhanh hồi phục, bây giờ nghĩ đến hai ngày cháu bị bệnh trước đây ta vẫn còn sợ hết hồn hết vía.”
“Đã khiến tổ mẫu lo lắng rồi ạ.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng: “Cháu về sớm như vậy, còn chưa ăn cơm nhỉ? Cháu tranh thủ thời gian ăn chút gì đi, rồi đi thỉnh an mẹ cháu. Mấy ngày cháu ở trong cung, nàng nhớ cháu lắm đấy.”
“Vâng ạ.” Chân Diệu nhìn cái bàn nhỏ trên giường, đưa tay chộp về phía cái bánh bao thịt.
Lão phu nhân đánh vào tay nàng một cái: “Thân thể cháu vừa khỏe, ăn đồ đầy đầu mỡ như vậy sao chịu được. Đây, cháo gạo trắng này mùi vị cũng không tệ lắm, trứng gà cũng rán vừa lửa.”
Chân Diệu ngượng ngùng rút tay về, tội nghiệp mà ăn cháo trắng.
Nàng thật muốn ăn thịt a!
Lão phu nhân hoàn toàn không nhìn đôi mắt biết nói kia của Chân Diệu, vừa cắn một cái bánh bao thịt vừa hỏi: “Cháu ở chỗ Thái Phi có quen không?”
Chân Diệu gật đầu lia lịa: “Thái Phi tốt lắm ạ, nói rất nhiều đạo lý với cháu.”
“A, vậy thì tốt.” Lão phu nhân sâu xa nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu cứ cảm thấy ánh mắt kia của Lão phu nhân có thâm ý vô cùng.
Tổ mẫu à. Rốt cuộc vẻ đồng tình sâu dưới đáy mắt người là sao thế?
Lão phu nhân lại cắn một miếng bánh bao, một chút nước canh trong bánh bao chảy ra, bà vội lấy khăn hứng, đợi khi ăn xong lại nói: “Thái Phi là người phong nhã hiếm có, cháu cũng không cần học nhiều, chỉ học một phần rưỡi thôi là ta yên tâm rồi.”
Chân Diệu cảm thấy lúc Lão phu nhân nói câu “Cháu cũng không cần học nhiều ” đặc biệt nhấn mạnh, nàng không khỏi ho khan.
Tổ mẫu, người nhất định phải châm chọc cháu sao?
Cuối cùng Chân Diệu đã hiểu, Thái Phi yêu thích phương diện nào đó thì dường như Lão phu nhân lại chẳng tán thưởng.
Có điều nghe nói quan hệ cô tẩu hai người cũng không tệ lắm.
Lão phu nhân Kiến An Bá và Thái Phi là hai loại nữ nhân khác biệt, một phong nhã thoát tục, sống tịch mịch xinh đẹp, một cơ trí thực tế, sống có tư có vị, ngọt cũng được mà đắng cũng được. Hai người họ đều đã tìm được mảnh đất thích hợp nhất với chính mình.
Chân Diệu nghĩ, thật ra nàng thích hợp nhất là sinh ra ở gia đình phú hộ nhỏ, tương lai gả cho tiểu địa chủ, nữ nhân ở hậu viện trừ mẹ chồng, tốt nhất nên chỉ có nàng, sống cuộc sống gia đình muốn ăn đùi gà thì ăn đùi gà, muốn ăn bánh bao thì ăn bánh bao.
A phi, đắc ý không chết được ngươi. Ngươi nghĩ xem ai chẳng muốn chuyện đó hả.
Phỉ nhổ mình xong, Chân Diệu thu hồi vẻ mặt cười ngây ngô.
Lão phu nhân thấy thế thì cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tứ nha đầu, mấy ngày nay Thái Phi không dẫn cháu đi làm gì chứ?”
Lão phu nhân chìm vào hồi ức.
Khi đó bà vừa gả tới đây. Cô em chồng xinh đẹp tuyệt luân, tính tình tuy có chút quá chú trọng, thế những cũng chẳng có gì lạ với cô con gái chưa chồng được chiều chuộng trong gia đình, thường ngày cũng không nhiều chuyện, người làm chị dâu như bà vẫn rất thích.
Cho đến một lần đó, hai người không biết làm sao lại nói tới một chỗ, em chồng nói đến biện pháp bảo dưỡng da thịt trắng đẹp, bà mơ mơ hồ hồ đồng ý.
Kết quả dùng mật ong, vú trâu gộp lại với mấy thứ chất lỏng quái lạ hiếm hoi gì đó rồi trộn lên thành hồ rồi bôi lên cả người mấy canh giờ, sau khi tắm đến tận ngày hôm sau toàn thân còn bốc lên mùi vị ngọt ngào kì dị.
Sau đó… sau đó bà đi dạo trong vườn!
Lão phu nhân đến chết cũng không quên được tình cảnh bà và em gái chồng bị mấy chục con ong mật đuổi chạy trối chết ngày hôm đó.
Em gái chồng là con gái được nuông chiều thì thôi, còn bà lại là con dâu đấy!
Qua lâu lắm rồi, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng chạy thục mạng như điên kia đúng lúc bị bố chồng mẹ chồng trông thấy, thì bà đã cảm thấy không có cách nào sống nổi nữa!
Huyết lệ sử của Lão phu nhân dĩ nhiên không thể nào kể với cô cháu gái nhỏ được, bà chỉ lo lắng đứa cháu nhỏ vốn được tính là hợp ý bà ở với Thái Phi mấy ngày lại để lại chút di chứng gì đó!
“A, Thái Phi dẫn cháu đi ngắm hoa quỳnh ạ.” Chân Diệu nghĩ rồi nghĩ, Thái Phi ngoại trừ thích dạy dỗ người một chút, thì hình như cũng chỉ dẫn nàng đi làm một việc hơi khác người đó thôi. Tại sao bộ dạng Lão phu nhân lại như đang gặp phải đại địch vậy?
“Ngắm hoa quỳnh?” Lão phu nhân không thể không hoảng sợ.
Hoa quỳnh phải đến sau giờ hợi mới nở. Thái Phi thế mà lại thức khuya!
“Tổ mẫu, có phải Thái Phi làm chuyện gì khiến ngài kiêng kỵ không ạ?” Chân Diệu không nhịn được mà hỏi.
Lão phu nhân vội nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, khẩu thị tâm phi nói: “Nói gì thế?!. Cô tẩu chúng ta trước giờ đều hòa thuận, diện mạo Thái Phi lại hệt thần tiên, ta kiêng kỵ cái gì chứ? Ngược lại Tứ nha đầu cháu, sau này cần phải học tập Thái Phi một chút đấy.”
Chân Diệu cười gật đầu liên tục: “Dạ, cháu gái nhất định không học nhiều lắm đâu, chỉ học một phần rưỡi của Thái Phi là đủ rồi ạ.”
“Cháu đấy, nha đầu ba hoa này nha.” Lão phu nhân nở nụ cười.
“A, đúng rồi, Mợ hai của cháu dẫn theo nhi nữ(*)tới rồi, có một biểu huynh, một biểu tỷ, một biểu muội của cháu đấy. Cháu