“Đa tạ phần thưởng của mợ hai.” Chân Diệu khom gối cảm ơn.
Lo lắng mơ hồ của Tiêu thị rốt cuộc để xuống.
Bà rất sợ cháu gái ngoại này tại chỗ khiến bà khó xử ……
Tiêu thị nhớ lại một năm kia, Ôn thị mang hai chị em Chân Nghiên và Chân Diệu trở về, mẹ chồng Kỷ thị cho mỗi người một tượng phật nhỏ bằng vàng.
Phật vàng tuy nhỏ nhưng cũng được khai quang (khiến tượng phật có thể đem phước lành cho người cầm) từ một ngôi chùa nổi danh của địa phương, vốn cũng đại biểu cho lòng thành tâm của trưởng bối.
Đại cô nương Chân Nghiên là một cô nương hiểu chuyện, vẻ mặt cảm kích nhận lấy, ngay lúc đó liền đeo lên cổ.
Vị Nhị cô nương này lại bĩu môi, tiện tay ném cho nha hoàn cầm.
Bà đồng cảm với sự lúng túng của mẹ chồng khi đó,.
Ôn gia ngày càng sa sút, sự khinh thị không rõ ràng nhưng có ở khắp nơi này đã gặp không biết bao nhiêu lần, nhưng bộ dáng này của cháu gái ngoại ruột thịt cũng khó trách mẹ chồng đặc biệt khó chịu.
Cho đến khi Ôn thị mang hai nữ nhi rời đi được một khoảng thời gian, khi mẹ chồng nhớ đến chuyện này tâm tình vẫn buồn bực, làm cho hai người làm mợ như các bà khi nhớ tới vị Nhị cô nương này cũng đành cười khổ.
Vòng tay này là một trong số những trang sức đeo tay không nhiều lắm mà bà có thể xuất ra.
Ánh mắt Ôn Nhã Kỳ không rời khỏi vòng tay vàng trên tay Chân Diệu, âm thầm kéo kéo mép váy.
Ôn Nhã Hàm cảnh cáo trừng nàng một cái, sau đó đứng lên, lấy ra một túi thơm thêu tinh sảo: “Nhị biểu muội đây là mấy đồ nhỏ khi ta rảnh rỗi thì làm, muội đừng ghét bỏ.”
Ôn Nhã Hàm đã mười bảy tuổi, dáng người cao gầy, càng lộ vẻ chững chạc.
Chân Diệu nhận lấy túi thơm, thật lòng khen ngợi: “Tam biểu tỷ thêu rất tốt, tỷ nên sớm tới đây.”
Chân Diệu không nói trái lương tâm, trong Bá phủ, tú công của Chân Tĩnh là tốt nhất nhưng vẫn kém túi thơm của Ôn Nhã Hàm.
Chân Diệu cũng nhìn rõ những vết kim châm trên tay Ôn Nhã Hàm.
Tam biểu tỷ này mỗi ngày đều châm tuyến không rời tay.
Cô nương nhà phú quý, nữ công là công khóa không thể thiếu, cũng như cầm kỳ thư họa, ít nhiều phải biết một chút, tránh cho một số trường hợp lại không ra tay được.
Nhưng giống như Ôn Nhã Hàm ở tuổi này rồi, nữ công khẳng định không phải là mới học một hai ngày, trên tay còn có những lỗ kim châm thật sâu, cũng có chút không bình thường.
Trừ phi đây là kiếm sống bằng nghề tú nương.
Trong lòng mơ hồ có suy đoán.
E rằng vị Tam biểu tỷ này dựa vào việc thêu chút đồ để phụ giúp gia đình.
“Ách, sớm không đến, có quan hệ gì?” Ôn Nhã Hàm nhợt nhạt cười.
Thầm nghĩ nếu không phải mẫu thân cứng rắn kéo đi,thì nàng không muốn tới.
Thường thấy nâng cao đạp thấp, cần gì phải sáp lại để người ta dùng dao đâm vào ngực.
“Tam biểu tỷ tới sớm một chút thì Nhị tỷ của muội đã có trợ thủ rồi, tránh cho tỷ ấy mỗi ngày sầu lo.” Chân Diệu cười nói.
Ôn thị trách Chân Diệu một câu: “Diệu nhi, nào có ai nói tỷ tỷ mình như vậy.”
Chân Diệu mím môi cười: “Mẹ, Nhị tỷ đâu?”
“Trước đó vài ngày, vì chuyện của tổ phụ con và con, cũng không có tâm tư làm việc, cũng sắp xuất giá rồi, buồn bực ở trong phòng gấp gáp thêu chăn.” Nói đến đây Ôn thị cũng không nhịn được nở nụ cười.
Trưởng nữ thì xuất giá, ấu nữ cũng bình an trở về, trong lúc nhất thời tâm tình bà thật tốt.
Tiêu thị là người có ánh mắt, biết Chân Diệu mới từ cung trở về, hai mẹ con nhất định có nhiều lời muốn nói, nói chuyện phiếm mấy câu rồi đứng lên cáo từ: “Tam muội, hôm qua đến cũng muộn, còn nhiều đồ chưa thu thập, ta trước mang hai đứa nhỏ này đi thu thập một chút.”
“Nhị tẩu gấp cái gì, hôm nay Đại phu nhân sẽ đưa nha hoàn tới.”
Tiêu thị từ chối: “Kia đều là đồ thường dùng, chung quy tự mình an bài mới thuận tay.”
Ôn thị kéo Tiêu thị: “Nhị tẩu, tẩu cùng hai cháu ở Tây sương của Hòa Phong uyển thực hơi chật. Giờ Diệu nhi cũng trở về, muội cũng đã nói, để Nhã Hàm và Nhã Kỳ đến ở Trầm Hương uyển đi. Tẩu vẫn ở Tây sương làm bạn với muội.”
Tiêu thị vội vàng khoát tay: “Cái này làm sao được, đó chẳng phải là chỗ ở của Diệu nhi ư, hai đứa nó ở một chỗ với tẩu là được rồi.”
“Mợ hai, cháu giờ còn đang ở Bích Sa thụ của Lão phu nhân đó. Trầm Hương uyển trống không, vốn đang lo lắng để lâu sẽ thiếu nhân khí, hiện tại biểu tỷ và biểu muội vào ở cháu cũng an tâm.” Chân Diệu lôi kéo tay Tiêu thị.
Tiêu thị chưa đến bốn mươi, tai đã chai sần, đối lập với đôi tay trắng nõn của Ôn thị, khiến lòng người chua sót.
“Mẹ, để lát nữa con về Trầm Hương uyển trước để thu dọn, sau đó mời biểu tỷ và biểu muội qua.”
“Không cần làm phiền Nhị biểu muội đâu, tỷ muội ta ở cùng với mẫu thân là được rồi.” Ôn Nhã Hàm đột nhiên lên tiếng, mặc dù thái độ khách khí nhưng mơ hồ lộ ra xa cách.
Chân Diệu nhìn Ôn thị một cái.
Đối với thân thích từ xa mà đến, nàng nguyện ý nhiệt tình một chút, nhưng không muốn dùng loại nhiệt tình miễn cưỡng người khác này.
Cho nên dứt khoát chờ Ôn thị làm chủ.
“Nhã Hàm, lần này mẹ con cháu tới, cũng không phải ở một hai ngày, đều ở chung một chỗ quả thật không tiện, nghe cô, đến chỗ Nhị muội cháu ở đi.” Ôn thị không cho cự tuyệt nói.
Ôn Nhã Hàm còn định nói thêm, Tiêu thị đã liếc mắt một cái, dẫn hai người đi.
Chân Diệu thả lòng người, dựa vào người Ôn thị: “Mẹ, ở nhà thoải mái nhất.”
Ôn thị ôm vai Chân Diệu: “Trở về là tốt rồi, con không biết mấy ngày này lòng mẹ đều như dầu rán.”
Ôn thị cẩn thận hỏi cuộc sống trong cung của Chân Diệu, nói đến nhà mẹ đẻ: “Hiện tại trong phủ càng ngày càng khó khăn. Cậu cả của con hàng năm nằm trên giường không dậy nổi, thuốc không rời miệng; cậu hai con hai năm trước tranh chấp với một người bị thương một con mắt. Cho tới giờ trong phủ đều dựa vào mợ cả và mợ hai chống đỡ , cũng khổ cho bà ngoại con.”
Ôn thị nói, trong lòng rất khó chịu.
“Mẹ, lần này mợ hai dẫn biểu ca, biểu tỷ tới là muốn ở lâu sao?”
Ôn thị lắc đầu một cái: “Trong phủ chỉ dựa vào công việc của mợ cả con, mợ hai con ở lại một thời gian rồi phải về, nhưng tẩu ấy nói với mẹ muốn mấy người tứ biểu ca ở lại.”
“Sao?”
“Phủ Hải