Tạ Vân Trì trầm mặc thật lâu.
Kỷ Minh Nguyệt cũng không nói nữa, tựa hồ là đang chờ câu trả lời.
Cô thật sự không hiểu, Tạ Vân Trì săn sóc lại bao dung, trước nay chưa từng làm ai thất vọng.
Dựa vào cái gì, từ lúc còn rất nhỏ, đến khi thành một thiếu niên hiểu chuyện, thậm chí cho tới bây giờ, người xung quanh đều yêu cầu anh phải cảm thông cho tất cả mọi người?
Cái này đối với anh một chút cũng không công bằng.
Rất lâu sau, Tạ Vân Trì mới cười nói: “Hình như cũng không quá dễ dàng.”
“Nhưng oán giận, khổ sở cùng ủy khuất cũng không thay đổi được cái gì.” Anh tiếp tục nói, “Cho nên không bằng nỗ lực một chút, vui vẻ một chút.”
Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời không biết nói gì.
… Cũng chỉ có Tạ Vân Trì mới có thể nói ra lời này.
Cô lại nhớ tới, thời cao trung, lần đầu tiên có một cảnh tượng làm cô động tâm.
Lúc ấy sau khi biết Tạ Vân Trì làm thêm ở cửa hàng hoa, cô luôn vô tình chú ý tới anh.
Bởi vì trên mặt Tạ Vân Trì luôn là nụ cười tươi sáng, sạch sẽ mà ấm áp.
Nhưng trừ cái đó ra, cũng không có gì khác.
Cho đến khi có một lần, Kỷ Minh Nguyệt nhìn Tạ Vân Trì từ cửa hàng bán hoa đi ra, sau đó dùng tiền lương vừa nhận được, thực vui vẻ mà mua một phần cơm hộp.
Cô nhớ rõ giá của hộp cơm kia, 8 tệ, có thể là bởi vì mới có lương, Tạ Vân Trì còn mua thêm một phần thịt, đắt hơn 3 tệ so với bình thường.
Lúc ấy cô suy nghĩ, sao lại có người vì mua thêm một phần thịt mà vui vẻ đến mức này, rõ ràng là thức ăn mỗi ngày của cô đều phong phú hơn thế nhiều.
Vừa lúc Tạ Vân Trì cũng về trường, Kỷ Minh Nguyệt liền đi theo phía sau anh.
Nhìn cậu thiếu niên vẫn luôn trầm tĩnh ổn trọng kia, trong tay cầm theo một phần cơm hộp, cao hứng đến nỗi thỉnh thoảng lại đá một viên đá nhỏ bên đường.
Lại tùy tiện đá một cái lon, giây tiếp theo giống như ý thức được bản thân làm sai, vẻ mặt hổ thẹn mà chạy chậm qua, nhặt cái lon bỏ vào thùng rác.
Kỷ Minh Nguyệt đi theo phía sau, thật sự nhịn không được mà bật cười.
Cô cảm thấy người này thật sự quá thú vị.
Rõ ràng từ trước đến nay đều trầm ổn bình tĩnh, bây giờ lại có bộ dáng như thế này, thực ngoài ý muốn, rất sinh động.
Rồi sau đó, Kỷ Minh Nguyệt đi theo Tạ Vân Trì đến cầu vượt, Tạ Vân Trì bỗng ngừng lại, sau đó ngồi xổm xuống.
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy kỳ quái, tinh tế nhìn qua mới phát hiện…
Tạ Vân Trì đang ngồi xổm trước mặt một người ăn xin.
Kỳ thật trên cái cầu vượt này thường xuyên có ăn xin.
Nếu trong tay có tiền lẻ, Kỷ Minh Nguyệt sẽ tùy tiện cho họ, nhưng cũng sẽ không chú ý quá nhiều.
Tạ Vân Trì ngồi xổm trước mặt người ăn xin kia một lát, Kỷ Minh Nguyệt cách khá xa, nghe không rõ bọn họ nói cái gì.
Đợi trong chốc lát, sau khi có chút mất kiên nhẫn, cô lắc lắc đầu tính về trường trước.
… Giây tiếp theo, Kỷ Minh Nguyệt thấy Tạ Vân Trì đứng thẳng lên, xoay người đi về phía trước.
Trong lúc nhất thời có chút khó hiểu, lại nghiêm túc xem mới phát hiện…
Anh đưa phần cơm hộp mình rất vất vả mới mua được cho người ăn xin kia.
Sự chấn động này, cho đến tận khi Kỷ Minh Nguyệt đi du học nước ngoài, sinh hoạt xa nhà, nghe những ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ, nhìn những người đủ loại màu tóc màu da đi qua đời mình, vẫn có thể nhớ rất rõ.
Chẳng sợ hiện tại cảnh vật đã sớm đổi dời, cô lại nhớ rõ như cũ, ngay cả những chi tiết nhỏ như ngày hôm đó Tạ Vân Trì đi đôi giày màu gì cô cũng còn nhớ.
Lúc ấy cô suy nghĩ, sao lại có một người có thể vì phần cơm hộp 8 tệ mà tung tăng nhảy nhót, sao lại có người dễ như trở bàn tay mà đem sự vui sướng của mình chuyển cho người khác.
Cô không hiểu.
Nhưng không cần hiểu thì cô cũng cứ như vậy mà động tâm.
Cô nhìn Tạ Vân Trì đi xuống cầu, mua hai cái bánh bao của một người bán hàng rong bên đường, để ở trong tay, sau đó tiếp tục đi đến trường.
Cô nhìn Tạ Vân Trì lễ phép mà ôn hòa chào hỏi những người không quen biết, không hề có ý định che đi hai cái bánh bao, giống như làm như vậy cũng chả có ý nghĩa gì.
Cô nhìn Tạ Vân Trì trở về lớp, cầm một quyển sách, đứng ở một góc bên ngoài phòng học, vừa gặm bánh bao trong tay vừa đọc sách.
…
Lúc ấy Kỷ Minh Nguyệt thấy được rất nhiều điều, tất cả đều vượt xa nhận thức và năng lực lý giải của cô.
Nhưng, Kỷ Minh Nguyệt sau đó mới phát hiện, hẳn là vì trên đời này có một kiểu người…
Trời sinh ôn nhu.
Giống như người hiện tại đang ở trước mặt cô.
Mười năm thay đổi rất nhiều thứ, ngay cả bản thân cô cũng đã sớm khác lúc học cao trung.
Nhưng giống như chỉ có anh, trải qua tang thương vẫn có thể cười nói như cũ.
“Không quá dễ dàng.”
“Cho nên không bằng nỗ lực một chút, vui vẻ một chút.”
… Giống như một tên ngốc.
Sao lại có người có thể nói ra lời này chứ.
Kỷ Minh Nguyệt há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng một câu cũng không thể nói ra.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, cuống quít quay đầu, đôi mắt ướt át, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sau khi cảm xúc bình phục một chút, Kỷ Minh Nguyệt vẫn không quay đầu lại, cô nhìn ngọn đèn đường ngoài cửa sổ, hỏi, “Dù cho cả đời gọi ba ruột của mình là chú cũng vui vẻ sao?”
Tạ Vân Trì tựa hồ không hề ngoài ý muốn khi Kỷ Minh Nguyệt biết chuyện này, dù sao thì trước nay anh cũng không có ý định lừa gạt cô.
Hơn nữa cô thông minh như vậy, khẳng định có thể đoán được.
Anh vân đạm phong khinh: “Cậu còn nhớ lần trước tôi nói với cậu, tôi cùng Thần Thần là anh em ruột khác cha khác mẹ không?”
“Ừm.”
Kỷ Minh Nguyệt đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy cô bị cái “anh em ruột khác cha khác mẹ” này làm cho mơ hồ rất lâu, suy đoán như thế nào cũng không hiểu được quan hệ giữa anh và Thời Thần.
“Đối với tôi mà nói, ba tôi đã qua đời năm lớp 12 rồi.” Tạ Vân Trì ngừng lại, “Cho nên cũng không đơn thuần là quan tâm đến cảm xúc của Thần Thần, chú Thời chính là chú của tôi.”
Kỷ Minh Nguyệt ngẩn người.
Cô nghiêng đầu, nhìn nhìn biểu tình của Tạ Vân Trì, ý thức được…
Tạ Vân Trì