Bởi vì hai trăm tệ đó mà Hạng Minh Chương trở thành khách hàng của ngân hàng Phục Hoa, khi thì trùng hợp đi ngang qua, khi thì đặc biệt tới cửa, rất thường đến quan tâm xem khoản tiền gửi nhỏ như muỗi này thế nào rồi.
Trợ lý Hồ đã nghiệm ra cách để ứng phó, đó là chỉ cần Hạng Minh Chương vừa đến thì cứ báo cáo thẳng với giám đốc Thẩm là được.
Thẩm Nhược Trăn lúc có thời gian thì xuống lầu nhìn một chút, lúc bận thì hoàn toàn không thèm để tâm. Cậu đối đãi khinh mạn bởi vì Hạng Minh Chương có dụng ý khác, mỗi lần đến cùng lắm đều là vì muốn hẹn cậu.
Ngoại trừ những cuộc xã giao bắt buộc, Thẩm Nhược Trăn vẫn luôn bài trừ những thú vui tiêu khiển dư thừa. Cậu vô cùng rõ ràng, ranh giới giữa "giao du" và "cấu kết" vô cùng mập mờ, là một nhà kinh doanh của ngân hàng Phục Hoa, cậu bắt buộc phải cảnh giác mọi khoảnh khắc trong quan hệ với chính khách và phú thương.
Tóm lại, từ chối thẳng hay từ chối khéo cộng lại, Thẩm Nhược Trăn chưa từng đồng ý một lần nào.
Hạng Minh Chương liên tục vấp phải trắc trở, người bình thường đã sớm khó chịu rồi, mệt mỏi rồi, còn anh thì lần xuất hiện sau thái độ vẫn hữu hảo, niềm nở cũng không mất đi chừng mực.
Số lần nhiều lên, Thẩm Nhược Trăn đã hoàn toàn nhớ kỹ cái tên "Hạng Minh Chương" này, mỗi ngày đọc báo đều sẽ để tâm đ ến quảng cáo của công ty con của Hạng Việt.
Tuyên truyền không kiêng nể cực kỳ có hiệu quả, người hầu của Thẩm công quán lúc tám chuyện đều sẽ nói đến công ty dệt may kia.
Còn Thẩm Nhược Trăn thì cảm thấy phô trương quá chưa hẳn là chuyện tốt.
Cuối tuần, Thẩm Lê Chi ở nhà mở tiệc trà văn học, trường cô học là trường nữ sinh, người mời đến đều là nữ sinh tuổi mới lớn, Thẩm Nhược Trăn sợ sẽ bất tiện nên thay quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà.
Lúc gần đi, Thẩm Lê Chi đuổi theo đến phòng khách ngoài, nói: "Anh cả, anh không cần tránh đi đâu, bọn em còn muốn anh cùng tham gia thảo luận nữa kìa."
Thẩm Nhược Trăn nói: "Cái anh học là kinh tế, không hiểu văn học nên không nên khoa tay múa chân."
Thẩm Lê Chi nói: "Anh chê bọn em ồn ào chứ gì."
"Sao có thể, hồi nhỏ em ồn ào hơn anh đều chịu đựng qua được mà." Thẩm Nhược Trăn cười một tiếng, "Được rồi, vừa vặn bạn anh cũng mở tiệc, anh đi tham gia cuộc vui."
Thẩm Lê Chi nói: "Vậy chắc là anh Hải rồi, nghe nói hôm nay anh ấy mở tiệc."
Thẩm Nhược Trăn vốn dĩ không định đi nhưng vì muốn tiêu hao thời gian bèn thay đổi chủ ý, để tài xế chở cậu đến một câu lạc bộ ở tô giới Anh
(*).
(*)tô giới: một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý, ở đây tô giới Anh chắc là phần đất do nước Anh quản lý.Trong câu lạc bộ đều là cậu ấm cô chiêu trẻ tuổi, người kinh doanh xa hoa, những cô nàng tóc vàng váy ngắn huênh hoang, bên tai nói cười ca hát, ánh mắt ngập trong vàng son.
Hải Ánh Phàm đang đứng đợi bên cạnh cột điêu khắc ở đại sảnh, phất tay gọi: "Nhược Trăn!"
Thẩm Nhược Trăn và Hải Ánh Phàm từ nhỏ đã quen biết, học cùng trường tiểu học Vạn Trúc, đến nay Hải Ánh Phàm là tổng giám đốc của ngân hàng Hỗ An, bọn họ trở thành đồng nghiệp cùng ngành.
Không lâu trước đây Hải Ánh Phàm đã đính hôn, tiệc tổ chức hôm nay là bữa tiệc độc thân cuối cùng.
Hoa văn kiểu Anh Quốc trên bức tường thang máy làm người ta hoa mắt, Thẩm Nhược Trăn nhìn khe hở nhỏ trên cửa thang máy, hỏi: "Định chơi đến mấy giờ vậy?"
"Sao mà vừa đến đã hỏi đến chuyện đi rồi?" Hải Ánh Phàm nói, "Cậu quản lý bản thân nghiêm quá rồi đấy, thả lỏng chút đi mà."
Thẩm Nhược Trăn bù vào: "Không có ý gì khác, chỉ là quản gia nói hôm nay trời sẽ mưa."
Hải Ánh Phàm cười nói: "Có rơi mưa đá cũng sẽ không đụng trúng cậu đâu, tôi cho người đưa cậu về, nếu không thì tôi tự lái xe đưa cậu về, đã yên tâm chưa đại thiếu gia Thẩm?"
Thẩm Nhược Trăn nói đùa: "Tôi không cần nợ ân tình của cậu, miễn cho lúc cậu kết hôn lại mời tôi làm phù rể."
Bước ra khỏi thang máy, Hải Ánh Phàm đi đằng trước: "Đại thiếu gia Thẩm lại nghĩ nhiều rồi, vợ sắp cưới của tôi và Lê Chi là bạn học nên đã mời em ấy làm phù dâu rồi, tôi còn mời cậu nữa chẳng phải là để anh em các cậu cướp spotlight
(*)à."
(*)thật ra để "cướp spotlight" không hợp bối cảnh Dân Quốc lắm, mà bình thường người Việt mình toàn nói nửa Việt nửa Anh thế nên mình không biết nên dịch thuần Việt như nào nữa, nghe z cũng dzui mà ha =)))Trong lòng Thẩm Nhược Trăn thầm nói chẳng trách tin tức của Thẩm Lê Chi nhanh nhạy. Đi đến bên ngoài một căn phòng cao cấp, cậu nghe thấy tiếng cười nói, những người tụ tập bên trong đều là bạn học và bạn thân, đồng nghiệp ngành ngân hàng, các doanh nhân có quan hệ thân thiết hoặc là có một hai vị minh tinh đang nổi.
Hải Ánh Phàm thần bí nói: "Hôm nay có một vị thượng khách."
Thẩm Nhược Trăn nói: "Ba vợ tương lai của cậu?"
Hải Ánh Phàm liếc cậu: "Có thể đừng phá đám..."
Hai cánh cửa lớn của căn phòng được đẩy ra, trong những vị khách đứng đầy sảnh, Thẩm Nhược Trăn gần như liếc mắt đã nhìn thấy Hạng Minh Chương.
Cậu không ngờ được Hạng Minh Chương sẽ ở đây, bị Hải Ánh Phàm đẩy đến gần rồi mới trở lại bình thường, nhất thời mới hiểu ra Hạng Minh Chương chính là "thượng khách" đó.
Dựa vào quầy bar nhỏ, không đợi Hải Ánh Phàm giới thiệu, Thẩm Nhược Trăn đã nói: "Không cần, tôi quen anh Hạng."
Hải Ánh Phàm vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá rồi, hai người quen biết từ bao giờ thế?"
Thẩm Nhược Trăn tự nhiên không nhắc tới chuyện rót vốn cho Báo Công Minh, trả lời: "Anh Hạng là khách hàng của ngân hàng Phục Hoa."
"Cái gì? Thế thì tôi phải đỏ mắt ghen tị rồi." Hải Ánh Phàm nói, "Khách hàng lớn như anh Hạng đây, ngân hàng Hỗ An bọn tôi còn phải ra sức lâu như thế."
Thẩm Nhược Trăn nhớ đến hai trăm tệ kia, hào phóng nói: "Cậu có thể đào đi, nếu như anh Hạng bằng lòng."
"Póc" một tiếng, trong sảnh có người mở champagne, Hải Ánh Phàm tạm thời rời đi, bị đùa giỡn phát biểu bài cảm nghĩ độc thân trước khi kết hôn.
Hạng Minh Chương vẫn luôn không lên tiếng, trong tiếng huyên náo, một góc trước quầy bar ngược lại thật yên tĩnh, anh mở miệng: "Giám đốc Thẩm thật hào phóng, tuỳ tiện đã muốn đưa tôi cho người khác."
Thẩm Nhược Trăn gọi một ly cocktail, sau đó nói: "Anh đến đây cho thấy rằng có ý muốn tiếp xúc với Hải Ánh Phàm, tôi hà cớ gì lại không thuận nước đẩy thuyền."
Hạng Minh Chương nói: "Quan hệ giữa cậu và Hải Ánh Phàm không tệ nhỉ?"
Thẩm Nhược Trăn nói: "Bọn tôi là bạn học cũ."
Hạng Minh Chương gật đầu, thẳng thắn nói: "Tôi và cậu ta không được xem là thân thiết, nghĩ đến hai cậu là đồng nghiệp, có lẽ cậu ta cũng sẽ mời cậu vậy nên tôi mới đến."
Thẩm Nhược Trăn nhất thời không có ngôn từ để ứng đối, cậu nghiêng đầu nhìn người hầu rượu đang bóc vải.
Đột nhiên, Hạng Minh Chương nói: "Cho thêm hai quả đi, phải ngọt hơn một chút."
Thẩm Nhược Trăn tin chắc rằng mình chưa bao giờ thể hiện ra khẩu vị yêu thích, cậu quay đầu lại, ánh mắt di chuyển từ trên mặt Hạng Minh Chương xuống trước ngực, mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở, túi áo Âu phục đã đổi thành một chiếc khăn tay bằng lụa crepe, là cùng một màu xám bạc với khuy áo.
Hạng Minh Chương mặc cho cậu đánh giá, nói: "Dễ nhìn hay khó coi, giám đốc Thẩm không bằng nhận xét một chút đi?"
Thẩm Nhược Trăn tự biết mình thất lễ: "Anh Hạng tướng mạo anh tuấn, là một vị nhân tài."
Hạng Minh Chương nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ nhận xét quần áo, không ngờ thứ nhận xét lại là tôi."
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy mình để lộ sơ hở rồi, may mà người hầu rượu mang cocktail đến, cậu chuyển lực chú ý để giải vây cho chính mình.
Máy nghe nhạc đang phát một khúc nhạc Valse, Hải Ánh Phàm mang theo bốn năm người bạn thân đi đến, tập hợp thành một nửa vòng tròn, nói: "Nhược Trăn, anh Hạng, hai người lại ăn ý với nhau nữa, có muốn quan tâm nhân vật chính là tôi đây chút không."
Hạng Minh Chương nói đùa: "Xin lỗi, là tôi đã bên trọng bên khinh, âm nhạc hay thế này, giám đốc Hải muốn mời tôi khiêu vũ sao?"
Quan khách cười vui, Thẩm Nhược Trăn cũng nhếch miệng nói: "Có phải muốn đánh bài không?"
"Vẫn là cậu hiểu tôi." Hải Ánh Phàm nói, "Sau này phải bị bà xã quản lý, không thể chơi thường xuyên, hôm nay đều phải cùng tôi chơi cho đã nhé."
Một người khác hỏi: "Anh Hạng thích chơi loại nào?"
Hạng Minh Chương nhìn Thẩm Nhược Trăn, trả lời: "Poker."
Hải Ánh Phàm nói: "Anh Hạng đừng nhìn Nhược Trăn, cậu ấy ở trên bàn đánh bài không phải là quân tử đâu, vô cùng nguy hiểm."
Những người khác theo đó phụ hoạ, nói Thẩm Nhược Trăn vô cùng nhạy cảm với những con số, trí nhớ tốt, giống như có "đôi mắt lưu ly" nhìn thấu những lá bài, chỉ có thắng mà thôi.
Thẩm Nhược Trăn hứng thú nhàn nhạt, nói: "Vậy tôi không chơi, làm người chia
bài cho các cậu."
Đám người di chuyển đến phòng sinh hoạt, những con chip poker trên bàn đánh bài màu xanh lục và đen đã được chuẩn bị sẵn, trước tiên Hải Ánh Phàm mời Hạng Minh Chương ngồi vào chỗ, sau đó đánh ánh mắt về phía Thẩm Nhược Trăn.
Thẩm Nhược Trăn thành thạo xào bài, cậu biết Hải Ánh Phàm có ý muốn lấy lòng Hạng Minh Chương, vì vậy muốn nhờ cậu chia bài đẹp cho vị thượng khách này.
Ván bài bắt đầu, Hạng Minh Chương quả nhiên thắng vô cùng thuận lợi, số chip thắng được qua ba vòng đã tăng lên gấp mấy lần, nói: "Cảm ơn bài đẹp mà giám đốc Thẩm chia cho tôi nhiều nhé."
Thẩm Nhược Trăn tuân thủ bổn phận của người chia bài, không nói chuyện phiếm.
Ván sau, Hạng Minh Chương thua, nói: "Trình độ thật sự bị lộ rồi, để mọi người chê cười rồi."
Hải Ánh Phàm nịnh nọt nói: "Anh Hạng lương thiện thật đấy, thắng thì cảm ơn Nhược Trăn chia bài đẹp, thua thì lại vì kỹ thuật của mình không tinh."
Vẫn chưa bắt đầu ván mới, Thẩm Nhược Trăn cất tiếng: "Khả năng chính là như vậy đấy."
Hạng Minh Chương tận dụng triệt để hỏi: "Vậy ván sau có thể giúp đỡ không?"
Hải Ánh Phàm "chậc" một tiếng: "Anh Hạng là khách hàng lớn của ngân hàng Phục Hoa, nhưng tôi thấy sao mà Nhược Trăn lại giống khách hàng lớn của anh Hạng hơn nhỉ?"
Thẩm Nhược Trăn nhìn những lá bài trong tay, nói đùa một câu: "Chắc là quảng cáo Hạng Việt đăng lên tiêu tốn nhiều tiền quá, cần phải mượn tiền ở ngân hàng tôi đây."
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, cánh cửa phòng sinh hoạt cũng bị đụng mở, bảy tám người nam nữ tìm đến, vừa oán giận Hải Ánh Phàm tiếp đón không chu đáo vừa yêu cầu tham gia vào ván bài.
Thẩm Nhược Trăn văn nhã quẳng gánh, nói: "Vừa vặn đổi một lượt người mới, tôi đi hút một điếu xì gà đây."
Hải Ánh Phàm vội vàng cảm ơn cậu: "Vất vả rồi, đại thiếu gia Thẩm mau đi nghỉ ngơi đi."
Thẩm Nhược Trăn đi vào phòng khách bên cạnh, đèn trên tường tối tăm lạnh lẽo, cậu châm một điếu xì gà rồi đi đến ban công mở. Trời mưa rồi, gió vừa thổi hạt nước liền lất phất rơi trên người.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cửa đóng lại, Thẩm Nhược Trăn quay đầu, môi răng nhẹ phả ra một làn khói: "Không chơi nữa à?"
Hạng Minh Chương nói: "Thật ra không có gì thú vị cả."
Thẩm Nhược Trăn nhìn ra được, Hạng Minh Chương rất khôn khéo nhưng không phải thật sự thích xã giao, cậu lại quay đầu lại ngắm mưa, nói: "Vậy anh tội gì phải đến một chuyến này."
"Tôi nói rồi, tôi nghĩ rằng sẽ gặp được cậu." Hạng Minh Chương lại gần, dừng lại ở một bên, "Huống hồ gì một mình ở nhà cũng không thú vị."
Thẩm Nhược Trăn giả vờ như không nghe thấy nửa câu trước, chỉ suy nghĩ nửa câu sau, trong nhà cậu có cha mẹ và em gái, thêm cả quản gia người hầu tài xế, người nhiều như thế, cậu không tưởng tượng được cảnh Thẩm công quán chỉ có một mình cậu.
"Tại sao lại một mình?" Cậu nói.
Hạng Minh Chương nói: "Tôi chưa lập gia đình."
Thẩm Nhược Trăn hoàn toàn không nghĩ đến mức này: "...Ò."
Hạng Minh Chương lại nói: "Cậu đối với người đẹp không có hứng thú, tôi đối với cưới vợ sinh con cũng không có."
Trong lòng Thẩm Nhược Trăn thầm kinh ngạc, như thể hiểu ra gì đó, biểu cảm của cậu bình tĩnh, nói: "Anh là anh, tôi là tôi, đây là hai chuyện khác nhau."
Hạng Minh Chương nói: "Hoặc là hiệu quả như nhau, bản chất giống nhau."
"Anh Hạng, xin anh đừng suy đoán tôi." Thẩm Nhược Trăn ôn hoà cảnh cáo, "Tôi cũng không quan tâm việc riêng của anh."
Hạng Minh Chương chuyển chủ đề: "Vậy cậu quan tâm gì? Công ty dệt may của tôi?"
Thẩm Nhược Trăn phản bác: "Quảng cáo đăng lên chính là để cho người xem, tôi chú ý tới cũng không hề kỳ lạ."
Hạng Minh Chương nói: "Ừ nhỉ, càng nhiều người xem càng tốt."
Thẩm Nhược Trăn đột nhiên sinh ra một loại nghi ngờ rằng sự "phô trương quá mức" của công ty dệt may là do Hạng Minh Chương cố ý làm vậy.
Xì gà dính phải nước mưa nên đã bị dơ, đốm lửa cũng bị dập tắt, Thẩm Nhược Trăn không tìm được gạt tàn nên khó xử kẹp giữa ngón tay.
Hạng Minh Chương lấy khăn tay bằng lụa crepe còn mới tinh trước ngực xuống, anh rút điếu xì gà của Thẩm Nhược Trăn ra rồi gói lại, nói: "Tôi giúp cậu vứt."
Không có ai sẽ làm bẩn khăn tay để gói xì gà người khác đã hút qua.
Thẩm Nhược Trăn thất thố, lại cảm thấy kinh ngạc, như thể Hạng Minh Chương đã vượt qua một rào cản vô hình mà cậu dựng lên cho chính mình.
Cậu có ý đồ muốn cướp xì gà trở lại, thế nhưng Hạng Minh Chương lại bắt được tay cậu.
Khác với bắt tay, Hạng Minh Chương dùng một lực mà cậu không giằng ra được, nói: "Người chơi poker nhiều quá, ngày nào đó hai người chúng ta tỉ thí một ván cờ thì sao?"
Thẩm Nhược Trăn nói: "Anh vượt quá giới hạn rồi."
Hạng Minh Chương buông tay, hạ giọng xúc động một câu: "Suy cho cùng tôi cũng chưa từng là quân tử."
Thẩm Nhược Trăn đã từng chứng kiến hành vi tiểu nhân, lần đầu tiên nghe thấy có người tự hạ thấp mình như vậy, cậu nói: "Tôi phải cáo từ đây, lần sau đến ngân hàng Phục Hoa tôi sẽ đền cho anh một chiếc khăn tay."
Cậu nói xong thì đi luôn, vừa vặn có người đẩy cửa đi vào, là thư ký của Hạng Minh Chương.
Thẩm Nhược Trăn để ý thấy sắc mặt của đối phương nghiêm trọng, không biết xảy ra chuyện gì cần báo cáo.
Mưa to không ngớt, Thẩm Nhược Trăn gọi phục vụ để lại lời nhắn cho Hải Ánh Phàm, sau đó rời khỏi câu lạc bộ.
Dưới mái hiên của Thẩm công quán, quản gia Diêu đang tay trái cầm ô, khuỷu tay phải đang vắt một chiếc áo choàng, đợi xe ô tô lái vào vườn hoa liền đi qua, nói dông dài: "May mà không về trễ, nếu không thì thể nào cũng nhiễm lạnh."
Vai lưng của Thẩm Nhược Trăn thả lỏng, cùng quản gia Diêu đi vào nhà, hỏi: "Bạn học của em gái đã đi hết chưa?"
"Đều được đưa về nhà rồi." Quản gia Diêu nói, "Có cần nấu canh giải rượu không?"
Thẩm Nhược Trăn lắc đầu rồi lên lầu tắm nước nóng, trời vào đêm trở lạnh, cậu khoác lên bộ đồ ngủ lụa giữ ấm, vào phòng đọc sách lấy báo giấy đã tích góp một tuần.
Một bộ tiểu thuyết của người Bát Kỳ đang được xuất bản, tuần trước quá bận nên cậu tích lại nhưng vẫn chưa đọc, đợi đến khi mất ngủ thì lấy ra để tiêu khiển.
Vừa mới lật ra thì điện thoại bên bàn vang lên, Thẩm Nhược Trăn nhấc ống nghe lên: "Alo? Thẩm công quán."
"Đây là Lăng Tâm Các."
Ấn đường của Thẩm Nhược Trăn khẽ động đậy, nói: "Có việc gì sao?"
"Cậu Thẩm, mưa to ẩm ướt nên phòng đóng khung dễ bị lên mốc, bài thơ của ngài phải muộn mấy ngày mới có thể phơi khô được."
Thẩm Nhược Trăn hơi dừng lại: "Không ngại, tôi biết rồi."